Chương 48

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Vì mắc chứng "mù mặt" nên Dịch Trần chưa bao giờ nhận ra, lý do khiến người khác e dè không phải vì tính cách, mà bởi khuôn mặt cô quá đỗi lạnh nhạt và xa cách, khiến ai nhìn vào cũng thấy khó mà lại gần. Cô luôn cho rằng, có lẽ là do mình không dễ mến. "Có khi nào là tại ta xấu quá, dọa người ta sợ?" Dịch Trần khá nhạy cảm với cảm xúc người khác, cô cảm nhận được rõ nỗi sợ hãi ấy, thế nên tự nhiên cho rằng chắc là do ngoại hình mình không dễ nhìn. Thiếu Ngôn im lặng hẳn. Y thật sự không biết nên nói gì cho phải. Chẳng lẽ, thẩm mỹ ở thượng giới khác biệt đến mức ấy sao? Nếu Tiểu Nhất mà còn bị coi là "dọa người", vậy thì không phải trông y còn "kinh khủng" hơn nhiều à? Tất nhiên, tu hành giả vốn coi sắc tướng là hư ảo, dù xấu đẹp đều là một đống xương trắng. Nhưng nếu gương mặt thật sự dọa đến loạn cả tâm đạo, thì đúng là chuyện đáng để suy ngẫm. Tuy không dám khẳng định thẩm mỹ ở thượng giới rốt cuộc "quái" đến mức nào, nhưng Thiếu Ngôn vẫn nghiêm túc an ủi: "Tiểu Nhất rất dễ thương, không hề xấu. Là phong tục của người thượng giới quái lạ, không trách ngươi được." Danh tiếng cư dân thượng giới lại tiếp tục bị ảnh hưởng vì một lời của Dịch Trần. Mà bản thân Dịch Trần,"thủ phạm" làm ảnh hưởng đến danh tiếng toàn dân thiên giới ấy thì chẳng hề hay biết gì. Dù giọng Thiếu Ngôn lúc nào cũng mang vẻ lạnh nhạt nhưng cách y dùng từ lại luôn nhẹ nhàng, êm ái, giống như một trưởng bối dịu dàng đang nâng niu đứa trẻ nhỏ bên cạnh mình. Dịch Trần rất hưởng thụ kiểu quan tâm ấy. Trong lòng cô, đây là bạn mình đang lo lắng cho cô, nên cô cũng nên lo lắng lại cho bạn mình mới phải. "Thiếu Ngôn đâu có ít nói đâu. Ta thấy rõ ràng ngươi nói rất lưu loát, kể chuyện cũng hay nữa là." Cô cười híp mắt: "Chắc là do giọng ngươi lạnh quá nên người ta hiểu lầm thôi, giọng như này mà đọc truyện đêm khuya chắc dọa người lắm đó!" Thiếu Ngôn: "..." Y lựa chọn im lặng. Vì quả thực không biết nên giải thích thế nào với nàng rằng, y vốn thật sự rất ít nói. Từng có một khoảng thời gian dài trăm năm y không mở miệng nói một câu, hậu bối trong tông môn còn tưởng y đang "tu khẩu đức". Nhưng còn chưa kịp đáp lời, bên tai đã vang lên tiếng cười khẽ khẽ của thiếu nữ. "Nhưng mà ít nói cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Trước kia, chắc Thiếu Ngôn cũng chẳng có mấy ai bên cạnh làm bạn, đúng không?" "Rõ ràng là người chu đáo, dịu dàng như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước." "Vậy nên, nếu Thiếu Ngôn ít nói, ngược lại, ta còn thấy dễ hiểu hơn á." "Bởi vì nếu không có ai bên cạnh, một người phải tự nói chuyện với chính mình thì thật sự rất cô đơn, đúng không?" Rất rất cô đơn luôn ấy chứ. Dịch Trần không dám tưởng tượng, một người khi đã quen với việc tự đối thoại, tự trấn an, tự tìm kiếm niềm vui trong im lặng... thì phía sau những niềm vui ấy, rốt cuộc là bao nhiêu nỗi đơn độc đã bị giấu kín? Cô nhớ đến một tác giả nữ mà mình từng quen biết trên mạng. Người đó từng mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực, sau này đã khỏi. Dịch Trần từng hỏi: "Chị làm cách nào để vượt qua?" Chị ấy cười, đáp lại rất nhẹ nhàng: "Mỗi ngày, chị đều dùng tài khoản phụ trong app Phi Vân gửi tin nhắn cho chính mình. Sáng hôm sau mở tài khoản chính ra, nhìn thấy loạt tin nhắn xếp hàng chờ, giống như có một người thực sự đang yêu thương chị vậy. Cứ thế dần dần, chị khỏi bệnh." Người nói thì nhẹ tênh như gió thoảng. Nhưng khi đó, Dịch Trần nghe xong lại chẳng thể cười nổi. Rốt cuộc là phải trải qua bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu khát khao đến mức nghẹn ngào, mới có thể tự học cách chữa lành bằng cách giả vờ có người thương mình? Dịch Trần nghĩ, cô không muốn bạn mình cũng rơi vào sự cô đơn như thế. Dù cho họ có cần hay không, dù cho cuối cùng có nắm lấy bàn tay cô đưa ra hay không... Cô vẫn muốn vươn tay trước.