Lúc này,"tiểu tiên nữ" được mấy vị Tiên quân quan tâm nhất đang dính cứng với giường, mắt nhắm mắt mở, ngoài trời cũng đã tối sầm.
Dịch Trần đang ngủ đến mức không biết trời trăng mây gió thì bị chuỗi "cuộc gọi đoạt mệnh" của biên tập viên làm cho tỉnh giấc.
Lại là những lời thề thốt, lại phải trình bày hết nguồn cảm hứng vừa lóe lên, cuối cùng kéo dài được deadline thêm ba ngày, cô thở phào một hơi.
Vừa cúp máy của biên tập viên, một cuộc điện thoại khác lại gọi đến. Dịch Trần nhìn tên người gọi, cô thở dài bất đắc dĩ: "Ấu Phàm, sao thế?"
"Dịch, chị Dịch!" Giọng nữ ở đầu dây bên kia nghẹn ngào: "Em, em xin lỗi vì gọi chị muộn thế này. Chị, chị chưa ngủ chứ?"
Dịch Trần kẹp điện thoại vào vai, cô xuống giường đánh răng rửa mặt: "Em nói đi, chị vừa mới ngủ dậy."
"Dạ." Kỳ Ấu Phàm thở phào, sau đó cẩn thận chọn từ rồi nói: "Chị ơi, chai nước hoa đặt riêng lần trước ấy ạ... Khách không hài lòng lắm."
Lời của Kỳ Ấu Phàm rất khéo, nhưng Dịch Trần biết rõ nếu không phải khách phản ánh quá gắt, cô bé này sẽ không dám gọi điện cho cô vào đêm khuya như thế này: "Chai nào vậy?"
"Là, là mùi "Bạch Tùng Yên"..." Kỳ Ấu Phàm càng nói càng nhỏ, cuối cùng nghẹn ngào như sắp khóc: "Rõ ràng em đã điều chế đúng theo yêu cầu của khách, hơn nữa còn giải thích rõ ràng từng mục..."
Dịch Trần vuốt vuốt mái tóc rối, cô nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng rồi nói: "Chị đã nói trước là mùi tùng trúc không thơm như tưởng tượng rồi. Đó là hương gỗ rất nồng, dưới tác dụng của cồn sẽ còn gắt mũi hơn nữa. Nếu thích mùi lạnh lạnh thanh mát, chị có thể dùng hoắc hương hoặc tùng gai để pha, mùi tùng quá nồng không hợp với cô ấy."
Kỳ Ấu Phàm biết khách vô lý, ủ rũ nói: "Khách bảo là thích hương cuối của chai đó nhưng không ưng hương đầu, muốn chúng ta pha lại phần hương đầu."
"Em bảo cô ấy đừng tự hình dung mùi nước hoa nữa. Tùng trúc thường dùng cho nam, tuy mùi nó mát lạnh nhưng không dễ chịu, bảo cô ấy suy nghĩ cho kỹ vào."
Dịch Trần cũng chẳng ngạc nhiên với phản hồi này cho lắm. Bởi nhiều người khi lần đầu chọn mua nước hoa thường tự hình dung hương thơm theo cảm giác của mình, dẫn đến những tưởng tượng vượt xa với thành phần thực tế.
"Em đưa cho cô ấy chai "Giọt Ngọc Xanh" đi, chai nước hoa hương cam quýt hàng thứ ba mà chị đã pha ấy, rồi bán "Bạch Tùng Yên" bình thường, dán nhãn là dành cho nam."
Giọng Dịch Trần rất bình thản, đầu dây bên kia nghe xong cũng an tâm hơn không ít.
Kỳ Ấu Phàm lập tức gật đầu, chăm chú ghi chép lại những gì Dịch Trần đã nói. Trong lòng cô ấy thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nghĩ: "Quả không hổ là chị Dịch, chuyện to như núi cũng dễ dàng giải quyết như vậy."
Từ khi Kỳ Ấu Phàm quen Dịch Trần, cô gái lớn hơn cô ấy hai tuổi chưa bao giờ mất bình tĩnh, lúc nào cũng điềm tĩnh đoan trang, giọng nói dịu dàng nhưng luôn toát ra cảm giác xa cách khó chạm tới.
Kỳ Ấu Phàm chỉ mới 18 tuổi, ba tháng trước đã một mình đến thành phố Đường. Cô ấy không có hoài bão lớn lao gì, chỉ muốn thoát khỏi cảnh gia đình trọng nam khinh nữ nên mới dốc hết can đảm rời nhà đi.
Ngay lúc Kỳ Ấu Phàm suýt nữa lưu lạc ngoài đường, cô ấy đã gặp Dịch Trần. Tuy lần đầu gặp mặt không mấy tốt đẹp, nhưng cô ấy như thấy được ánh sáng hy vọng.
Dịch Trần đưa cô ấy về nhà, nhận cô ấy làm việc, bao ăn ở, còn tận tình chỉ bảo khi cô ấy vụng về... Trên đời sao lại có người tốt như chị Dịch chứ? Cô ấy vô cùng sùng bái chị Dịch!
Chỉ là bình thường chị Dịch quá đoan trang, đến nỗi cô ấy không dám làm ra hành động gì quá mức.
Nếu Dịch Trần biết trong đầu cô bé này đang nghĩ gì, chắc chắn cô sẽ bật cười, bộ lọc thần tượng của cô bé này dày quá rồi!
Dịch Trần cúp máy. Cô ngắm mình trong gương, sau đó bỗng xịt nước hoa lên mặt mình, muốn làm mặt mình có thêm vẻ "dịu dàng như nước". Xịt xong, nhìn lại vẫn thấy mặt mình đầy mệt mỏi, cô bất lực chống tay lên gương thở dài.
Cô bé Kỳ Ấu Phàm kia, mỗi lần nói chuyện với cô là lại run như sắp khóc là sao nhỉ? Cô đáng sợ như vậy à?
Dù Dịch Trần luôn tự an ủi rằng câu "ngầu đến mức chẳng có bạn bè" là nói về mình, nhưng mỗi lần thấy Kỳ Ấu Phàm run rẩy như thế, cô lại bực mình.
Chỉ cách nhau hai tuổi thôi mà, sao không thể làm bạn được? Rõ ràng cô bé đó là người cô nhặt được khi đi vứt rác cơ mà!
Dịch Trần lại thở dài, cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương thì thấy trong gương là người phụ nữ với nét mặt thanh lãnh. Cô khẽ mỉm cười, bóng hình trong gương cũng mỉm cười theo, nụ cười vừa đủ nhưng không giấu được vẻ xa cách.
Nhìn gương mặt ghi rõ chữ "tôi không kết bạn với bạn", Dịch Trần lại càng chán nản hơn.
Cô thật sự rất muốn có một người bạn thân để cùng cười đùa, trêu chọc lẫn nhau.
Dịch Trần, 20 tuổi, nghề chính là vệ sĩ riêng, kiêm chuyên gia chỉnh sửa lời thoại và người điều chế nước hoa độc lạ online.
Độc thân, sống một mình, không bạn bè, không tri kỷ, không đàn ông. ... Chỉ có tiền.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Nhất là cô bé thiếu thốn tình cảm, sống rất khép kín, không kết bạn được, xin mọi người hãy yêu thương cô ấy nhé, ha ha ha.
Thế giới này là hiện đại nhưng pha chút hương vị cổ đại. Con người rất hiền hòa, tư tưởng cũng vậy, vô cùng thân thiện.
Bởi vì tác giả muốn viết một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng-! Hy vọng mọi người thích thế giới này-!