Chương 35

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Bạn bè - Khiêm Hanh: [Cho nên cô phải nói chuyện với Thiếu Ngôn nhiều vào, hiểu chưa? Tôi đặt hết kỳ vọng vào cô đó! (Dù con hơi ngốc nhưng cha vẫn thương con lắm. jpg). ] Bạn bè - Nhất Y Đới Thủy: [Cậu thu hồi ngay cái meme đó đi thì tụi mình còn có thể làm bạn. ] Có vẻ như bị Dịch Trần đánh thẳng vào tim đen, Khiêm Hanh lập tức gửi mấy cái sticker mặt khóc ròng tới tấp. Nhưng chưa được bao lâu thì lại lộ nguyên hình, bản chất thích làm mối của người này bắt đầu trỗi dậy đầy hứng thú. Bạn bè - Khiêm Hanh: [Tuy là bạn vong niên, nhưng cô đừng có chê người ta già mà né tránh nha! Chẳng phải cô từng bảo: chỉ cần đẹp trai, thì mấy ngàn năm văn minh Trung Hoa cũng không thành vấn đề sao? (gào khóc. jpg). ] Bạn bè - Nhất Y Đới Thủy: [Ai nói với cậu câu đó hả? Với lại, tôi chỉ muốn làm bạn bè thôi mà! Sao cậu cứ thích lái xe vào đường mai mối thế? Chúng ta còn giữ được sự trong sáng không vậy?] Dịch Trần không muốn tiếp tục nói nhảm với Khiêm Hanh nữa, đang định tắt khung chat thì Khiêm Hanh bỗng gửi tới một bức ảnh. Bạn bè - Khiêm Hanh: [Tôi không lừa cô đâu! Thiếu Ngôn đúng là kiểu đẹp đến mức khiến các cô gái có thể bỏ qua hết cách biệt tuổi tác luôn ấy! Không tin thì nhìn đi!] Bạn bè - Khiêm Hanh: [Ảnh. jpg] Bức ảnh mà Khiêm Hanh gửi tới là ảnh chuẩn khổ lớn, rõ nét. Dịch Trần còn chưa kịp tắt khung trò chuyện, ánh mắt đã lập tức bị một khoảng tuyết trắng mênh mông trong ảnh cuốn hút trọn vẹn. Trời đất hoà làm một, chỉ còn lại một màu trắng xoá vô biên, như thể trận gió tuyết từ thuở hồng hoang vẫn còn đang tiếp tục thổi tới tận hôm nay. Từng lớp từng lớp phủ xuống vùng đất tụ linh khí, nhuộm nên một chốn tiên cảnh không vương chút bụi trần. Cảnh tuyết ấy khiến người ta liên tưởng đến đỉnh Côn Luân quanh năm giá lạnh, băng tuyết phủ dày chưa từng có dấu chân người. Một vẻ đẹp quá đỗi thanh khiết, lạnh lẽo và tĩnh lặng, khiến người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa chẳng nỡ quấy nhiễu. Ấy vậy mà giữa khung cảnh trắng xoá khiến lòng người se sắt ấy, lại có một bóng người còn trong trẻo hơn cả tuyết sương, làm người ta phải ngỡ rằng đó không phải người nơi thế gian. Một người đàn ông khoác trên mình chiếc áo dài trắng vẽ hoa văn mực nhạt, lặng lẽ đứng bên gốc hàn mai trong tuyết. Một tay cầm cành mai đỏ rực đang nở rộ, tay kia vươn ra thẳng tắp, như sắp bắt đầu một thế kiếm. Tà áo rộng khẽ bay trong gió, những nét mực nhòe trên tay áo như được vẩy bút tuỳ hứng. Tuy cằn cỗi mà hàm chứa ý cảnh, vừa có nét phóng khoáng của người họa sĩ, vừa toát lên dáng vẻ tiêu dao thoát tục của một kẻ đã rũ sạch bụi trần. Từ góc chụp trong ảnh chỉ có thể thấy mái tóc dài đen tuyền, buông xuống tận gối, được búi gọn bằng một cây trâm ngọc trắng. Mái tóc ấy như thể có ai vô tình làm đổ nghiên mực, vẩy nên một dải mực đen mềm mại lướt qua trang giấy trắng, tự nhiên mà phóng khoáng. Người đàn ông hơi nghiêng đầu, để lộ nửa gương mặt. Mày mắt như họa, nhàn nhạt tựa sương mai, không gợn vui buồn, cũng chẳng vướng ưu tư. Dịch Trần đối diện ánh mắt ấy qua một bức ảnh, lại bỗng nghẹn thở như một đứa trẻ ngây ngô vô tình lạc bước vào chốn núi sâu, bắt gặp một vị tiên nhân ẩn cư đã từng trải qua bao thăng trầm nhân thế, nay chỉ còn an tĩnh ngồi đó, lặng ngắm mây bay. Bóng lưng ấy tĩnh lặng như ngọn núi đứng giữa đất trời cao ngất, cô đơn, không thể với tới. Như thể y không thuộc về thế gian này, cũng chẳng cần ai đến gần. Thì ra, những lời "Thiếu Ngôn" từng nói, không phải là ví von. Hắn thật sự là một vị tiên như núi*. (*Một người tu tiên có khí chất vững vàng, cao lớn, trầm lặng như một ngọn núi. Nói đơn giản: "vị tiên như núi": một người trông lạnh lùng, điềm tĩnh, xa cách, không vướng bụi trần. ) Dịch Trần lặng lẽ nhìn bức ảnh ấy hồi lâu. Mãi cho đến khi tiếng thông báo tin nhắn "tít tít" từ app Phi Vân vang lên liên tiếp, cô mới chậm rãi gõ vào khung chat: