Thật ra tính cách của Nguyên Cơ không kém. Nguyên Cơ đã sống mấy ngàn năm rồi, tư tưởng còn hơi cổ xúy khô cứng. Tuy lời nói cộc cằn nhưng trái tim mềm như đậu hũ, lại không bỏ được thể diện thôi.
Thấy Thiếu Ngôn cũng đồng ý kiến, Dịch Trần cười khẽ, cô định nói thêm thì một danh xưng đã lâu không thấy lại đột nhiên hiện lên.
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Ngươi thật nhanh trí, khéo léo đến mức lúc nào cũng ứng biến được. ]
Hả?
Dịch Trần hơi ngạc nhiên, người diễn vai Âm Sóc đã biến mất lâu rồi. Kể từ ngày cô vào nhóm, cô chưa từng thấy người đó online lại. Lúc đó, Dịch Trần đã nghĩ nhóm này sắm vai thật sự quá tốt, không ngờ lại bế quan tận mười mấy ngày, không giao lưu, không online Phi Vân? Này hy sinh cũng quá mức rồi!
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Âm Sóc đạo hữu xuất quan rồi à?]
Nữ tử một thân y phục trắng như tuyết bước vào, phất ống tay áo, rồi từ tốn cầm tách trà đưa lên môi, lạnh lùng ngước nhìn.
"Ừm. Đột phá tâm cảnh không như đột phá cảnh giới, bế quan vài ngày là đủ rồi."
"Nhưng còn ngươi, rõ ràng nói chuyện rất vui vẻ, sao vẫn úp úp mở mở thân phận?"
Dịch Trần vội vàng củng cố vai diễn của mình. Cô không nhấn mạnh thân phận tiểu tiên nữ nữa, chỉ tập trung vào đặc điểm ở nhà, không ra ngoài.
Mặc dù trước đó cô tỏ ra tinh nghịch khoe mình là tiểu tiên nữ, nhưng tuổi cô cũng không còn trẻ để suốt ngày nhõng nhẽo nữa.
Dù sao thì danh xưng "Tiểu tiên nữ" vẫn sáng chói trên tên cô, nhất định Âm Sóc sẽ thấy!
Dịch Trần cũng đã ép Khương Hanh đổi danh xưng cho cô, nhưng Khương Hanh nhất quyết nói đó là danh xưng được bình chọn, không thể sửa.
Khương Hanh còn bảo, nếu cô nhất quyết muốn đổi, phải thuyết phục từng đại cao thủ, hơn nữa còn phải lập luận sao cho hợp lý. Nếu chỉ một người không đồng ý thì cũng không đổi được? Ai bảo cô nghịch ngợm trước mặt họ làm gì.
Dịch Trần nghĩ đến mấy người bị ám ảnh cưỡng chế, sắm vai kỹ lưỡng từng ly từng tí trong nhóm, cô tối sầm mặt.
Không thể trêu vào, không được động vào.
"Không ra ngoài?" Âm Sóc nhíu mày, nước trà trong chén trong veo, phản chiếu gương mặt sắc sảo như lưỡi kiếm của nàng: "Có chuyện gì thế? Có ai hại ngươi sao?"
Nói rồi Âm Sóc vô thức đưa tay vuốt thanh kiếm bên hông. Thanh Hoài ngồi bên cạnh, cảm nhận kiếm khí, nhíu mày phất tay áo nói: "Hỏi thì cứ hỏi, đừng động tí là rút kiếm. Thanh kiếm 'Lĩnh Hải Cô Quang' của ngươi đã mười năm chưa từng ra khỏi vỏ."
Âm Sóc thu tay, lạnh lùng liếc Thanh Hoài. Môi nàng hơi tái nhợt, lời nói mang theo hơi lạnh: "Cô Quang chưa từng rỉ sét."
Ý là sẵn sàng xuất chiến bất cứ lúc nào.
Thanh Hoài chưa kịp đáp thì Tử Hoa đã giơ tay dụi mắt, hít hít cái mũi, lẩm bẩm: "Cô Quang đáng thương ghê, phải kề cận bên cạnh một tảng băng như vậy, lại còn bị gọi là vũ khí giết người."
Âm Sóc: "..."
Dịch Trần: "..."
Thằng nhóc này! Lúc cần nói thì không nói, lúc không cần nói thì nói làm gì!
Cô còn chưa kịp hòa giải, Thanh Hoài đã nghiêm túc chỉ vào Âm Sóc: "Tảng băng."
Âm Sóc: "..."
Rồi chỉ sang Tố Vấn cười tủm tỉm: "Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm."
Tố Vấn mỉm cười: "Ai da, thật là..."
Tố Vấn còn chưa nói xong, Thanh Hoài lại chỉ vào Nguyên Cơ gật gù: "Đạn pháo nổ."
Nguyên Cơ nổi gân xanh.
Cuối cùng, Thanh Hoài chỉ vào Thiếu Ngôn ngồi ghế chủ tọa, nghiêm túc nói: "Hũ nút."
Thiếu Ngôn khẽ ngẩng đầu, không nói gì: "..."
Sau khi "điểm danh" xong, Thanh Hoài chậm rãi thu tay lại, rồi chỉ tay lên trời, không chút do dự tố cáo Dịch Trần.
"Tiểu Nhất nói đấy!"
Dịch Trần: "..."
Không ngờ tình thế lại tiến triển sang hướng này, Dịch Trần ngồi trước laptop đơ mặt ra, não còn chưa kịp phản ứng, tay đã lập tức gập máy tính lại.
Một lúc lâu sau, khi nhận ra chuyện gì đã xảy ra, Dịch Trần không nhịn được che mặt lại, cô thấy mình đã không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Thanh Hoài, danh hiệu "Thượng Quân", còn gọi là "Phù La Tiên Quân", cai quản đảo Phù La ở hải ngoại. Vì đảo rộng lớn lại tự lập, nên có danh hiệu "Thượng Quân".