Đạo lộ vốn tịch mịch, ở nơi cao ắt dễ thấy lạnh lẽo. Nhưng nếu bên cạnh có người đồng hành thì ánh đèn ngoài cửa sổ cũng chẳng còn đáng sợ nữa.
Là lời an ủi gửi đến Tiểu Nhất, song nào khác gì là đang vỗ về chính lòng mình?
"Láo, láo xược quá rồi!"
Một đồng tử mặt mũi non nớt, tuổi còn chưa đến đôi mươi, vội nâng chén trà lên che miệng, quay đầu đi chỗ khác, thế nhưng vành tai đỏ hồng như sắp bốc khói đã sớm bán đứng hắn.
Hắn cà lăm lắp bắp: "Phải... phải giữ mồm giữ miệng! Nói... nói mấy lời như vậy... thật là quá đỗi sỗ sàng!"
Nguyên Cơ, bậc thầy giảng đạo mấy nghìn năm, từ trước đến nay chưa từng có ai dám đứng trước mặt mà nói thẳng hai chữ "thích ngài".
Về sau khi được tôn làm Thái Thượng Trưởng Lão, hắn đã sớm lui về hậu cảnh, gần như không hỏi chuyện thế sự. Ngoài mấy lần mở đàn thuyết pháp, đến cả đệ tử hiện tại trong môn phái có bao nhiêu người, hắn cũng chẳng buồn nhớ rõ.
Vậy nên khi được người ta trắng trợn nói "thích", tuy biết đối phương không mang ý kia, song với một lão học giả tư tưởng cổ hủ như hắn mà nói cũng đủ để mặt đỏ tới mang tai rồi.
Trên tiên đàn tám phương nơi họ thường tụ hội, cô gái áo trắng đối diện Nguyên Cơ khẽ nhướng mày, môi đỏ nhẹ hé, bật ra một tiếng đầy châm chọc:
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Hừ. ]
Một chữ "Hừ" này đúng là đầy đủ sắc thái: Biểu cảm sống động, hàm ý phong phú, ngoài mặt như chẳng nói gì nhưng thực ra lại như vừa chọc thủng cả bầu trời. Có thể nói, Âm Sóc đã nhẫn nhịn rất lâu, trau chuốt từng câu chữ, chỉ để chờ cơ hội trả đòn một mũi tên rửa hận.
Dịch Trần: "..."
Chị gái ơi! Xin chị đừng có làm loạn nữa mà! Làm ơn tha cho người ta với! Tôi cảm giác thầy Nguyên Cơ sắp phát nổ rồi kìa!
Nói thật chứ, hai người cứ thế này, có phải chỉ mong đối phương tức chết luôn cho đỡ chướng mắt không? Đây rõ ràng là có mục tiêu, rõ ràng là muốn chọc nhau đến mức xuất huyết não mà!
Để tránh cho hai quả bom hạt nhân di động lao vào nhau rồi dẫn đến bi kịch "thế giới nổ tung, nhóm chat sập luôn", Dịch Trần vội vàng chuyển sang chế độ mặt dày đánh trống lảng cứu vãn cục diện.
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Dù, dù sao mọi người cũng bảo ta còn nhỏ, vẫn là con nít mà! Trẻ con nói gì cũng được đúng không! Thích thích thích thích! Ta thích mọi người thật mà!]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [Ta thích mọi người nhất luôn đó!]
***
Trong nhóm chat bỗng chốc yên tĩnh như chết.
Dịch Trần lau vội mồ hôi bên thái dương, nghĩ thầm: Câu đó ngọt như rót mật thế kia, chắc tiếp theo sẽ là cả đám nổi da gà rồi thi nhau buông lời mỉa mai. Vậy cũng tốt, ít nhất là không cãi nhau nữa...
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo...
["Nguyên Cơ" đã rời khỏi "Nhóm luận đạo Tiên môn". ]
["Thời Thiên" đã rời khỏi "Nhóm luận đạo Tiên môn". ]
["Âm Sóc" đã rời khỏi "Nhóm luận đạo Tiên môn". ]
["Tử Hoa" đã rời khỏi "Nhóm luận đạo Tiên môn". ]
Bốn dòng thông báo hiện lên gọn gàng trong khung thông báo màu xám, khiến Dịch Trần thoáng sững người.
Chỉ trong chớp mắt, trong nhóm chỉ còn lại bốn người: Tố Vấn, Thanh Hoài, Thiếu Ngôn và cô.
Một lúc lâu sau, nhóm vẫn không ai lên tiếng. Cho đến khi Dịch Trần bắt đầu hối hận vì bản thân nói năng không biết giữ ý, cuối cùng cũng có người lên tiếng.
Y Tiên Tố Vấn: [Ái chà chà, mấy vị đúng là định lực kém thật đó. Chỉ bị một đứa nhỏ nói câu "thích", mà cũng hoảng loạn bỏ chạy cả lượt vậy à?]
Thượng Quân Thanh Hoài: [Ồ, vậy sao mặt ngươi đỏ thế?]
Y Tiên Tố Vấn: [... ]
[... ]
[... ] [... ]
[... ] [... ] [... ]
["Tố Vấn" đã rời khỏi "Nhóm luận đạo Tiên môn". ]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [... ]
Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất: [!!!]
Dịch Trần thật sự cảm thấy không ổn chút nào! Cái nhóm này sao ai cũng kiểu "lão cán bộ ngại ngùng" thế hả? Mắc cỡ đến mức này luôn á?
Trong lòng Dịch Trần không ngừng lẩm bẩm, lúc thì thấy mấy người đó cũng dễ thương thật, lúc lại thấy phản ứng của họ khiến bản thân cô hơi xấu hổ. Tâm trạng ngổn ngang đủ vị, cô nhất thời cũng chẳng biết nên hình dung cảm giác này thế nào cho phải.