Chương 18

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Dịch Trần sinh ra trong một đất nước có sự đam mê "văn hóa" không giống bình thường. Tại Hoa quốc,"cổ phong","võ hiệp","tu chân" gần như là những đề tài kinh điển không bao giờ lỗi thời. Đi dạo trên đường phố vẫn có thể nhìn thấy những công trình kiến trúc cổ xưa, và hình ảnh những nam nữ thanh niên mặc đủ loại cổ phục rộng tay. Dù nhà nước không ngừng tiếp nhận văn hóa nước ngoài, tiếp nhận tinh hoa công nghệ cao, nhưng người Hoa quốc vẫn tự hào và trân trọng di sản văn hóa đất nước. Vì thế, những kỹ nghệ như cầm kỳ thi họa, ngâm thơ, thưởng trà, ... vẫn được phát huy rực rỡ trong thời đại ngày nay. Điều chế nước hoa chỉ là một sở thích nhỏ của Dịch Trần, cô chưa từng nghĩ dùng kỹ nghệ này để thu lợi lớn. Thế nên cô chỉ mở một hiệu nước hoa cổ điển, quy mô nhỏ trên mạng. Dịch Trần càng không ngờ hiệu nước hoa vốn dĩ chỉ là thú vui tiêu khiển, lại bất ngờ đi vào quỹ đạo ổn định rồi nhận được phản hồi khá tốt, khiến cô vô cùng bất ngờ. Do dòng nước hoa này khá kén khách, lại đi theo hướng đặt làm riêng, giá cả hợp lý mà hầu như không "đụng mùi" với các thương hiệu lớn, nên cũng được không ít sinh viên với túi tiền eo hẹp ủng hộ và yêu thích. Việc điều chế nước hoa chỉ cần có công thức, ai cũng có thể làm được. Dầu thơm, tinh dầu trong điều chế cũng khó hư, chi phí lưu động được kiểm soát ở mức thấp nhất, có thể xem là mô hình kinh doanh tương đối an toàn. Dịch Trần cũng thích sự an toàn này. Cô không thiếu tiền, nhưng không giỏi về đầu tư và quản lý, nên việc kinh doanh ổn định, không quá nổi tiếng như này rất hợp khẩu vị và tính cách của cô. Dịch Trần thở dài. Ở Hoa quốc, khi điều chế nước hoa cổ phong, người ta chú trọng bột hương. Còn các dung dịch lỏng tinh luyện chủ yếu là những tinh chất chưng cất dùng để uống. Còn cô thì lại pha hương bằng cồn, không theo cách truyền thống, cũng không theo kiểu phương Tây, quả thật là đi tìm một hướng đi mới lạ. Nhưng cô cũng không định sống nhờ nghề này. Dịch Trần thả mình xuống giường êm ái, cả người lún sâu vào đệm, cô ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là phòng làm việc kiêm phòng điều chế nước hoa của cô. Trong phòng để một cái giường đơn sát cửa sổ để tiện chợp mắt lúc rảnh. Cửa sổ ngang với mép giường, nằm nghiêng cũng có thể ngắm cảnh bên ngoài. Vì trên bàn chất đầy dụng cụ và nguyên liệu điều chế, mùi hương lẫn hơi cồn khá nồng, nên cửa sổ phòng làm việc này được mở khá rộng. Nếu là ban ngày, hẳn căn phòng sẽ sáng sủa và trong lành hơn nhiều. Khu cô ở khá yên tĩnh, là một khu dân cư xa xôi, nhìn ra ngoài chỉ thấy tán cây xanh rì mát mắt, không có tòa nhà cao tầng che khuất ánh sáng, chỉ có bóng cây lay động trong gió. Dịch Trần hơi nhấc một chân lên rồi mỉm cười, nếu có mưa phùn kéo dài thì ngủ ở đây sẽ vô cùng đã. Không cần kéo rèm, chỉ cần ánh sáng nhàn nhạt của thời tiết u ám, nghe tiếng mưa rơi tí tách trên khung cửa, nằm trong chăn ấm, thật sự thoải mái đến mức muốn rục hết cả xương. Chỉ có điều mỗi khi màn đêm buông xuống, bên ngoài chỉ còn một bóng đèn vàng nhạt, khó tránh khiến người ta sinh ra cảm giác cô đơn. Không muốn bản thân chìm trong cảm xúc tiêu cực, Dịch Trần móc điện thoại ra để tự giải trí, cô mở ứng dụng Phi Vân ra. Đêm đã khuya, Dịch Trần không biết tìm ai để trò chuyện. Sau đó cô bỗng thấy có thông báo nhóm, không ngờ giờ này vẫn còn người online. Cô bấm vào xem, đúng là nhóm ngữ C mà cô vừa gia nhập không lâu. Một số người đã offline, nhưng vẫn còn vài người đang trò chuyện. Dịch Trần nhếch môi, cô bấm mở khung chat, lại thấy họ đang bàn luận về mình. Thánh Hiền Thời Thiên: [Tiểu Nhất đạo hữu nói "thay vì lấy quan điểm của mình ra để đánh giá đạo của người khác, chi bằng tự nhìn lại bản thân", chẳng hay Tố Vấn có ngộ ra gì không?] Y Tiên Tố Vấn: [Câu nói của đạo hữu ấy rất đáng để suy ngẫm. Nếu ngày thường ta hành y cứu đời, nhận lời khen liền tự mãn, e rằng chỉ trong chốc lát đạo sẽ sụp đổ. Ta phải vững lòng với con đường mình đã chọn, không vì lời khen mà vui, cũng không vì lời chê mà buồn, đồng thời luôn tự xét mình và không ngừng tu dưỡng. Có lẽ Âm Sóc và Nguyên Cơ đạo hữu cũng hiểu tường tận điều này, chỉ vì quan niệm lâu đời khó thay đổi nên mới khó nói thành lời. Với tấm lòng hướng đạo, chắc họ sẽ sớm giác ngộ, và cảnh giới của họ sẽ tiến thêm một bậc. ] Thánh Hiền Thời Thiên: [Không sai, có thể gặp được Tiểu Nhất đạo hữu, âu cũng là cơ duyên tốt đẹp. ] Y Tiên Tố Vấn: [Tiểu Nhất đạo hữu có tâm tính hiếm thấy, chỉ là không biết đạo hữu ấy ở đâu. Cũng không biết ta còn có cơ hội cùng luận đạo với đạo hữu ấy lần nữa không. ] Thánh Hiền Thời Thiên: [Có duyên ắt sẽ gặp lại, đừng vội. ] Dịch Trần đỏ bừng cả dái tai vì những lời khen "tâm tính hiếm thấy" kia. Cô chỉ là nói lại lời người xưa, làm gì xứng đáng nhận lời khen như vậy. Mấy người này nhập vai hơi quá rồi đó!