Quá đáng.
Quá đáng lắm luôn!
Những người trong nhóm này thật sự quá đáng đến mức không thể chịu được!!!
Dịch Trần nhìn nickname "Tiểu tiên nữ Tiểu Nhất" vừa được chủ nhóm gán vào tài khoản của mình, ánh mắt cô đầy khổ sở căm hận, rồi bắt đầu gõ điên cuồng vào khung chat bạn tốt.
Bạn bè – Nhất Y Đới Thủy: [Tôi chỉ làm màu chút thôi mà, cậu có biết làm ăn không hả? Bỏ ngay cái nickname kia ra cho tôi!!!]
Bạn bè – Khiêm Hanh: [Ha ha ha ha ha ha!!! (lắc lư điên cuồng, cười tụt quần. jpg). ]
Dịch Trần cầm điện thoại, trong lòng lạnh lùng nghĩ: Được lắm, tình bạn husky nói tan là tan, chắc phải bỏ ngay đứa bạn này quá.
Dịch Trần còn định tiếp tục nói về cái nickname này, nhưng khi cơn nóng máu nguội dần, cô nhận ra mình đã nhập vai quá sâu thật rồi.
Trời ạ! Cũng đã lớn đến thế rồi mà vẫn mãi chơi cosplay đến mê mẩn! Chẳng lẽ chỉ vì tham gia cái "nhóm luận đạo" này mà cô thật sự nghiêm túc luận đạo luôn hả?
Sao cô không thể kiềm chế được đôi tay mình nhỉ? Có lẽ bên kia nhóm chat, nhóm "lão cán bộ" đang bàn tán về thành viên mới gia nhập, không ngờ lại mãi mê luận đạo đến mức muốn phi thăng luôn!
Cô đọc nhiều sách về Đạo là để tu thân dưỡng tính! Thật sự không phải để phi thăng mà!
Dịch Trần chán nản tắt điện thoại, ngã người xuống giường rồi cuộn tròn ngủ thiếp đi.
Cô không hề hay biết rằng, bên kia thật sự có người đang bàn luận về cô, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng của Dịch Trần.
"Tiểu Nhất đạo hữu hiểu thấu bản chất của Đạo gia, ý kiến và trải nghiệm rất khác biệt so với thế gian, ta đã thu được rất nhiều điều bổ ích." Thanh niên với mái tóc bạc như tuyết đặt tách trà xuống, đôi mắt sau dải lụa tuy mơ hồ nhưng vẫn toát lên nét dịu dàng thanh khiết.
"Không biết đạo hữu Nguyên Cơ và đạo hữu Âm Sóc có suy nghĩ gì về điều này không?"
"Hừ." Phía sau bàn gỗ trầm hương, cậu bé tầm bảy tuổi hơi quay đầu lại, đôi lông mày như thủy mặc phong sương bỗng nhíu lại tỏ vẻ không vui, nhưng ngược lại làm cho gương mặt nghiêm nghị kia thêm nét trong trẻo hồn nhiên của trẻ con.
Cậu bé khoác bộ đạo bào màu xanh trắng với họa tiết mây trôi và hạc tiên được thêu tinh xảo. Cậu ngồi thẳng lưng uy nghi đoan chính, khí thế bừng lên vẻ tiên phong đạo cốt.
Nếu có người nào đó không biết chuyện, nhìn vào chắc chắn sẽ phải thốt lên: "Cậu bé này tuổi còn nhỏ mà đã có phong thái như tiên nhân. Cũng không rõ là được môn phái nào bồi dưỡng từ thuở ấu thơ, mới dưỡng ra vẻ phong thái phi phàm đến vậy."
Không một ai ngờ đến, một trong "Thất Tiên Vấn Đạo","Thiên Địa Nhị Nghi Chi Sư" của phái Tiên Nguyên Vân Nha, thái thượng trưởng lão Nguyên Cơ lại có diện mạo trẻ con đến thế.
Thấy cậu tỏ thái độ như vậy, nữ tử với nhan sắc tuyệt mĩ ngồi đối diện lạnh lùng mỉm cười, lông mày sắc bén hơi nhướng lên, toát ra vẻ kiêu hãnh lạnh lùng đầy uy áp.
"Luận đạo mấy ngày vẫn chưa phân thắng bại, chẳng bằng một phàm nhân ngoại đạo, chỉ cần vài lời đã khiến người ta tỉnh ngộ. Đương nhiên ta cũng thu được vô vàn lợi ích, nhưng "Thiên Địa Chi Sư" nào đó chưa chắc có được phẩm chất không ngại học hỏi người dưới như vậy."
"Âm Sóc!" Nghe thế, Nguyên Cơ vô cùng tức giận, định đập bàn đứng lên. Nhưng thân là bậc trưởng bối, Thời Thiên bất đắc dĩ lên tiếng khuyên nhủ: "Dừng lại đi, hai vị."
"Những lý lẽ đạo hữu Tiểu Nhất vừa nói chẳng qua là tổng hợp đạo nghĩa của ta, chỉ là đổi giọng điệu cho dễ nghe hơn thôi."