Kiếm Tôn Âm Sóc: [Siêu thoát trần thế, không trải qua sinh tử, thoát khỏi luân hồi. Cầu được tự do tự tại, trường sinh bất lão, đó mới là tiên nhân. ]
Quan điểm của nam thần bị người khác bác bỏ, Dịch Trần cũng chẳng lấy làm lạ, bởi vì thiết lập của Âm Sóc vốn là như vậy.
Âm Sóc là tổ sư khai sơn của Thiên Kiếm Tông, cũng là môn phái đứng đầu của đại lục Cửu Châu. Đồng thời, nàng cũng là tiên tử chính đạo số một được công nhận trong tiên giới, là nữ tôn giả duy nhất trong Thất Tiên Vấn Đạo.
Âm Sóc vốn là tán tu, cả cuộc đời nàng vô cùng trắc trở, đường cầu đạo trải qua trùng trùng tai kiếp. Nàng tu Vô Tình Đạo, dùng kiếm pháp sát phạt, cả người mang khí khái cứng cỏi, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Trong quá khứ, nàng từng nhiều lần đánh bại các thế lực tà đạo tại Đại hội Tiên Ma, trở thành người nổi bật nhất giới tu tiên, danh tiếng kéo dài gần nghìn năm.
Việc tàn nhẫn nhất nàng từng làm chính là tiêu diệt Linh Kiếm Phái – một môn phái đứng đầu trong giới tu tiên, từng hãm hại nàng từ vạn năm trước. Sau khi đánh sập môn phái này, nàng mắng thẳng mặt các đệ tử của môn phái ấy rằng bọn họ không xứng để luyện kiếm pháp. Rồi ngay trên tàn tích của Linh Kiếm Phái, nàng thành lập môn phái của riêng mình: Thiên Kiếm Tông.
Đạo Chủ Thiếu Ngôn tu Cửu Tiêu Thanh Hư Đạo, đạo pháp lĩnh ngộ là Thái Thượng Vong Tình. Còn Âm Sóc tu Tịch Huyền Phá Vân Đạo, đạo pháp lĩnh ngộ là Thái Thượng Vô Tình.
(Cửu Tiêu Thanh Hư Đạo: Đạo pháp thanh cao, thuần tịnh, hướng đến sự siêu thoát khỏi trần tục. Thái Thượng Vong Tình: Dứt bỏ tình cảm trần thế để giữ tâm trong sáng, nhưng không tuyệt tình, vẫn mang lòng từ bi với chúng sinh.
Tịch Huyền Phá Vân Đạo: Đạo pháp cứng rắn, sắc lạnh, theo đuổi sức mạnh, lý trí và sự đoạn tuyệt. Thái Thượng Vô Tình: So với "Vong Tình" của Thiếu Ngôn thì "Vô Tình" của Âm Sóc là tuyệt tình tuyệt nghĩa, chỉ còn lại lý trí và đạo pháp. )
Chỉ sai một chữ mà khác biệt như cả vực sâu. Đúng như câu "đạo bất đồng, bất tương vi mưu". Dù cả hai đều là tấm gương của chính đạo, nhưng thỉnh thoảng không thể trò chuyện được cũng là chuyện bình thường.
Điều khiến Dịch Trần bất ngờ là các ngữ C trong nhóm này hiểu nguyên tác sâu sắc đến thế, lĩnh ngộ cũng cao, lời lẽ sắc bén. Rõ ràng là fan cứng kỳ cựu, khiến cô không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Bạn cùng chí hướng đây mà!
Trong lúc Dịch Trần còn ngẩn người, nhóm chat đã ầm ĩ cả lên.
Nghi Sư Nguyên Cơ: [Đạo hữu Âm Sóc! Thiếu Ngôn chỉ nói tiên nhân như núi, dù ngươi là dãy núi non trập trùng hay là đỉnh núi cô độc, Thiếu Ngôn cũng chưa từng xen vào nửa lời! Cớ sao ngươi lại bác bỏ đạo của người khác, cố chấp nâng đạo của mình lên?]
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Ta chưa từng bác bỏ đạo của người khác. Chỉ là chúng ta tụ họp nơi đây là để cùng bàn luận về đạo, các ngươi không thể thuyết phục được ta thì thôi, lại còn nhiều lần chê bai ta, quả thật khiến người khác không vui. ]
Y Tiên Tố Vấn: [Đừng cãi nhau, đừng cãi, chư vị... ]
Thượng Quân Thanh Hoài: [Luận đạo ba ngày mà vẫn chưa có kết luận, cứ để mặc họ đi. ]
Dược Thần Tử Hoa: [Không thể cứ để thế được! Có gì từ từ nói, làm vậy là đang để đạo hữu chê cười rồi đó!]
Dịch Trần khựng lại một chút mới phản ứng được, đạo hữu đang "xem trò cười" mà Tử Hoa nói đến chính là cô. Cô lật lại lịch sử tin nhắn, phát hiện mâu thuẫn giữa Âm Sóc với Nguyên Cơ và Thiếu Ngôn đã đóng băng ba thước, đây không phải chuyện một sớm một chiều.
Nói đơn giản, trong Thất Tiên Vấn Đạo, Nguyên Cơ và Thiếu Ngôn đều là kiểu người cẩn thận và nguyên tắc, nhìn mọi việc từ đại cục. Còn Âm Sóc, có lẽ vì quá khứ quá đau thương nên suy nghĩ của nàng có phần cực đoan.
Nàng kiên trì với "cái ác là phải trừ", cũng không tin rằng tiên và ma có thể chung sống hòa bình. Đồng thời, nàng cũng là người lạnh lùng đến mức không màng tình cảm. Điều này không phải do nàng kiêu ngạo vì tu vi cao, khinh thường phàm nhân, mà là vì nàng tin tưởng tuyệt đối vào đạo "Trời đất vô tình, coi vạn vật như cỏ rơm."
Vì có tín ngưỡng đạo lý kiên định, rạch ròi trắng đen, không bị ngoại vật làm cho dao động, nên nàng thường bất mãn với thái độ "trăm nhà tranh minh" của Thiếu Ngôn.
Thiếu Ngôn cho rằng mọi sinh linh đều bình đẳng, dù là tiên hay ma, chỉ cần không làm điều ác thì đều có chỗ trên thế gian này. Nhưng Âm Sóc thì không nghĩ vậy. Với nàng, ma đạo là con đường sai lệch, làm cho con người ngày càng sa đọa. Nàng tin rằng một khi đã đánh mất đạo đức thì không thể trông mong vào sự hối cải. Trong mắt nàng, hai phái chính tà vốn không thể cùng nhau tồn tại.