"Ta..." Dịch Trần khẽ cau mày, trong mắt lộ chút mâu thuẫn, rồi khẽ thở dài:
"Ta chỉ là... muốn vượt qua chính mình. Muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân. Trở thành người có tâm sáng như Phật, cốt cách tự tại, ngoài mềm trong vững, lễ nghĩa chu toàn. Có thể ung dung đối diện với vinh nhục cuộc đời, giữ lòng bao dung độ lượng, biết nghĩ cho muôn dân. Cũng có khí độ của bậc quân tử: không tranh hơn thua, chẳng so đo thế sự nóng lạnh."
Khó khăn lắm mới gom đủ lời để diễn đạt, vậy mà đến lúc nói ra, Dịch Trần lại không nhịn được mà mỉm cười.
Cặp mắt vốn lạnh lùng như sương như tuyết, trong khoảnh khắc thả lỏng bỗng hóa thành đóa ngọc lan buông ngược, như băng giá tan chảy, dịu dàng đến mức chẳng mang một chút bụi trần.
"Đúng vậy. Là muốn trở thành người như Thiếu Ngôn."
"Ta luôn mong một ngày nào đó, mình có thể trở thành dáng vẻ của ngươi."
Đạo Chủ Thiếu Ngôn, người từng trải muôn ngàn kiếp nạn, gió tanh mưa máu, cũng không kinh sợ vinh nhục, không vì vật mà vui, không vì mình mà buồn.
Thế nhưng ngay lúc ai nấy đều nghĩ y đã đạt tới cảnh giới siêu thoát khỏi thế gian, thì y lại tự phong mình trên Thương Sơn Vân Đỉnh, chỉ để đổi lấy một cõi thái bình cho thiên hạ.
Không gãy đạo cốt của mình, không phụ tấm lòng Phật trong tim.
Gần như toàn bộ ước mơ và khát vọng của Dịch Trần dành cho thế giới ấy, đều bắt nguồn từ việc nơi đó có tồn tại một người như vậy.
Thật ra, hào quang rực rỡ của Thất Tiên Vấn Đạo quả thật đã cuốn lấy toàn bộ ánh nhìn của cô.
Nhưng cô cũng chẳng thể phủ nhận bản thân đã có một sự đồng điệu nơi tâm hồn, với một nhân vật vốn chỉ tồn tại trong tưởng tượng.
Nói ra câu này, chính bản thân cô cũng thấy xót xa.
Giống như một cô gái cả đời chỉ chung tình với một mối duyên, cuối cùng lại dâng hết chân tâm không oán không hối cho một người chưa từng thực sự tồn tại.
Dịch Trần khẽ thở dài một hơi, cười nhẹ: "Nếu có thể gặp được Thiếu Ngôn ngoài đời thì tốt biết mấy."
Phía bên kia màn hình không có hồi âm. Dịch Trần cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhẹ giọng nói một tiếng "Ngủ ngon" rồi tắt app Phi Vân, khép lại hành trình "bầu bạn cùng lão tiên cô đơn" hôm nay.
Cô không hề hay biết, ở một thế giới khác...
Thiếu Ngôn thu tay lại, sắc mặt vẫn thản nhiên. Chỉ là đầu ngón tay trắng như ngọc lại bị sấm sét đánh cho cháy đen một mảng, tựa như vừa chạm vào ranh giới của lôi kiếp.
Trong tĩnh thất tĩnh lặng như chết, chỉ có làn khói mờ mờ từ lư hương chầm chậm tỏa ra, như mây như sương, phủ một tầng mông lung mờ ảo.
Thiếu Ngôn cụp mắt, ánh nhìn lạnh như băng vụn giữa trời tuyết, lặng lẽ ngắm đầu ngón tay bị thiêu xém. Một hồi lâu sau, y mới nhẹ giọng nói:
"Kết giới giữa ba ngàn thế giới, quả nhiên không thể khinh thường."
Dứt lời, y khẽ khép mắt, không còn miễn cưỡng nữa.
Chỉ yên lặng nhập định, kiên nhẫn chờ đợi lần sau. Chờ giọng nói ấy, một lần nữa vọng đến tai mình.
-
Vở kịch nhỏ:
Tiểu Nhất: (mặt buồn. jpg) Thiếu Ngôn, ta muốn gặp ngươi.
Thiếu Ngôn: (xé rách vách ngăn thế giới. jpg) Có hơi khó, cần từ từ tính toán.
-
Trong Thất Tiên Vấn Đạo, người đầu tiên trở lại là Âm Sóc.
Ngày Âm Sóc giáng lâm Thương Sơn, mây đen cuồn cuộn phủ trời, sấm sét nổ vang không dứt. Luồng khí âm u giận dữ ấy dữ dội đến mức khiến các tu sĩ có chút tu vi vừa chạm vào là vội vàng nín thở câm lặng.
Thiên Đạo trên cao! Lại là ai không biết điều chọc giận vị Kiếm Tôn kia rồi hả!
Mấy kẻ không sợ chết này tốt nhất tự đi tìm đường chết cho gọn, đừng có kéo cả thiên hạ xuống hố theo luôn!
Hôm đó, Dịch Trần đang trò chuyện riêng với Thiếu Ngôn rất vui vẻ thì đột nhiên, trong group chat vốn yên ắng mấy hôm nay lại bất ngờ vang lên hai dòng thông báo.
["Âm Sóc" đã tham gia nhóm Tiên Môn Luận Đạo. ]
Kiếm Tôn Âm Sóc: [Đúng là ức hiếp người quá đáng! Một lũ chuột nhắt cũng dám vọng tưởng tranh sáng cùng minh nguyệt?]