Chương 42

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

"Thiếu Ngôn, vẫn còn đó chứ?" "Ta ở đây, Tiểu Nhất." Thiếu Ngôn hoàn hồn trở lại. Y nhìn hình ảnh thiếu nữ trước mặt, trầm ngâm thật lâu, rồi bất giác nhớ tới câu nói nàng từng nói không lâu trước đó: "Sau này nếu có điều gì muốn, cứ nói thẳng với ta. Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ cho ngươi." Thiếu Ngôn nghĩ, bạn bè quý ở chỗ thẳng thắn, có lẽ y nên học theo lời Tiểu Nhất, thử một lần nói ra những điều bản thân cất giấu. "Tiểu Nhất, ta muốn biết, vì sao người trong bức ảnh lại mang dáng vẻ buồn bã đến vậy?" Thiếu Ngôn biết hỏi như vậy là không phải. Bởi một khi đã nhìn thấu nỗi buồn nơi người khác, lại còn gặng hỏi, chẳng khác nào ép họ tự tay lật lại vết thương cũ. Nhưng y thật sự muốn biết. Muốn hiểu rõ rốt cuộc một thiếu nữ từng biện đạo xuất sắc, đạo tâm trong sáng, tính tình thông tuệ ấy đã từng trải qua những gì trong quá khứ, để rồi ánh mắt lại nhuốm vẻ cô tịch đến như thế. Một mong muốn khó nói nên lời, như thứ khát khao mơ hồ lặng lẽ bén rễ nơi đáy lòng. "Nếu không tiện nói, cũng không sao cả." Thiếu Ngôn vung tay thu hình ảnh nàng lại, giọng điệu nhạt như gió nhẹ: "Không cần miễn cưỡng." Bên kia, Dịch Trần im lặng một chốc. Nhưng ngay sau khi Thiếu Ngôn buông ra câu "không cần miễn cưỡng", khóe môi cô lại khẽ nhếch lên thành một nụ cười rất nhạt: "Vì sao ngươi lại cho rằng người trong ảnh rất buồn?" Thiếu Ngôn không trả lời. Y chỉ lặng lẽ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn bầu trời mênh mang phía xa, chờ đợi lời đáp từ nàng. "Thật ra cũng chẳng có gì không thể nói cả." Giọng Dịch Trần rất bình tĩnh, âm điệu dịu dàng, pha lẫn một chút xa cách vô thức, như một tiểu thư khuê các được nuôi dạy trong gia đình nề nếp. "Năm ta 14 tuổi, cha mẹ qua đời." "Sau đó, ta chuyển đến sống nhờ nhà cô ruột, theo bà học Tam Nhã Đạo. Khi ấy tâm tính chưa vững, chưa thể nguôi ngoai nỗi mất mát của song thân, dĩ nhiên rất buồn." Thiếu Ngôn hơi sững lại, khẽ nói: "Xin lỗi." "Không sao mà." Dịch Trần bật cười khẽ, trong giọng nói có chút ấm áp xen lẫn thân mật: "Chúng ta đã trò chuyện nhiều lần như thế, ta cũng biết tính ngươi luôn nghĩ cho người khác. Hôm nay ngươi có thể nói ra 'ta muốn', thật lòng mà nói, ta rất vui." Cô thật sự rất vui, không phải vì đã hoàn toàn quên đi những mất mát, mà bởi trong lòng có thể buông bỏ phần nào, đủ để kể lại quá khứ một cách bình thản. Cũng bởi vậy, cô vừa cảm thấy tự hào vì bản thân, lại vừa mừng thay cho Thiếu Ngôn. Dù nghĩ là vậy nhưng Dịch Trần vẫn không khỏi lo lắng, nếu hôm nay Thiếu Ngôn phải gom hết dũng khí mới dám chủ động mở lời, vậy mà lần đầu thử đã vô tình chạm vào vết thương của người khác, liệu có khiến y vì thế mà lại lùi bước, càng dè dặt hơn, càng tự bó buộc mình trong thinh lặng? Như vậy thì đáng tiếc biết bao. Cô dịu giọng trêu chọc: "Nếu Thiếu Ngôn vẫn còn thấy băn khoăn, vậy chi bằng chúng ta đổi vai đi? Ngươi cũng kể ta nghe chuyện xưa của mình, thế nào?" Thiếu Ngôn vốn vẫn lặng im, nghe nàng nói vậy thì nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Được." Đã nhận lời với Tiểu Nhất, thì tất nhiên phải thực hiện cho trọn. Y bắt đầu lần mò ký ức lùi xa ngàn vạn năm, cố gắng gom nhặt lại những mảnh hồi ức bị thời gian làm cho nhòe mờ. Mà bên này, Dịch Trần đã lôi ra một lon coca, mở thêm một gói khoai tây chiên, chống cằm ngồi nghe với vẻ mặt háo hức như thể đang chờ bạn thân kể chuyện nhà. Thế nhưng chưa kịp nhai miếng nào thì bên tai đã vang lên giọng nói mát lạnh dịu dàng kia, lặng lẽ thốt ra mấy câu đầy chấn động. "Ngày ta Kết Đan nhập đạo, cha ta bế quan đột phá thất bại, chết bất đắc kỳ tử. Đệ đệ thì liên thủ với người ngoài giết mẹ cướp bảo bối, bỏ lại ta một mình giữa đời." Dịch Trần: "Phụt... khụ khụ khụ... !" Gần nửa lon coca bắn thẳng vào màn hình. Cuộc gọi thoại lập tức ngắt kết nối. Cô luống cuống với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn, vội vàng lau nước khỏi bàn phím, còn trong lòng thì vừa nghẹn vừa buồn cười đến muốn khóc. Cô cứ tưởng mình ở cái tuổi này còn giữ được lòng hiếu kỳ trẻ con, ngày ngày nghĩ tới chuyện tu tiên hỏi đạo là đã kỳ quặc lắm rồi. Ai ngờ bạn nhỏ bên cạnh cô còn nghiêm trọng hơn! Sau khi mê mẩn vai "Thiếu Ngôn" thì sa vào không lối thoát!