Chương 46

Xuyên Thời Gian, Bảy Lần Gõ Cửa Tiên Môn

Bất Ngôn Quy 27-09-2025 21:45:10

Trai trưởng nhà họ Mạc không vướng bận gì, từ đó biến mất khỏi tầm mắt tất cả mọi người. Máu tanh cuồng nộ giữa tiên giới và ma giới chẳng còn liên can gì đến y nữa. Y chôn cất cha mẹ xong, chẳng đi giành lại bí pháp chí bảo của nhà họ Mạc, cũng không đi truy sát đứa em đã giết mẹ mình, mà chỉ lặng lẽ một mình hạ phàm, bước vào nhân giới. "Ta nghĩ, thiên tai nhân họa đều bắt đầu từ chốn phàm trần. Nếu đã chẳng thể tìm thấy đạo của mình nơi tiên giới, thì ta nên xuống trần gian một chuyến." "Ta từng đặt chân đến thảo nguyên khô cằn khắc nghiệt, đất đá gồ ghề đến mức không thể canh tác; từng ghé qua vùng Trung Nguyên phồn hoa nơi minh quân trị quốc." "Ta từng chứng kiến cảnh chiến loạn triền miên, dân chúng đói khổ lưu vong; cũng từng tận mắt thấy cảnh năm mất mùa, người ta vì đói mà đổi con cho nhau để ăn, cảnh tượng tan hoang đến độ không thể tả nổi." "Sống có sinh có tử, có tốt có xấu, có vui mừng và hy vọng, cũng có tuyệt vọng và đau thương. Mãi đến khi ấy, ta mới hiểu, hóa ra nhân gian lại là như vậy." Thiếu Ngôn chu du nơi phàm giới suốt trăm năm, cuối cùng quay lại tiên giới, vừa hay khi ấy đặt chân tới núi Thượng Thanh. Y đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh bao phủ đầu chúng sinh cùng vô số kẻ tu đạo, tựa như chính mình năm xưa, ngước cái đầu nhỏ bé lên nhìn trời xanh thăm thẳm. Chỉ khác ở chỗ: Thiếu niên thuở ấy vì chưa hiểu gì nên ngây thơ, còn y của hiện tại, sau khi thấy đủ rồi thì buông. Vì buông nên quên, vì hiểu mà không chấp. Ngay khoảnh khắc đó, trong đôi mắt từng nhìn thấu hồng trần của y, lại sạch sẽ như chưa từng vướng bụi trần. Trong veo, tựa như sinh sinh diệt diệt của ba nghìn thế giới. Chính tại núi Thượng Thanh, Đạo Chủ Thiếu Ngôn đại ngộ, nhập đạo "Cửu Tiêu Thanh Hư". Từ đó, y lập đạo tràng trên núi Thượng Thanh, mở đàn giảng đạo. Bảy ngày liên tục thuyết pháp, thiên địa chấn động, dị tượng hiển hiện: mây lành ngũ sắc cuộn trào, cành khô trổ hoa, muôn vật linh động. Thậm chí có sinh linh trong rừng vốn chưa khai trí, nhờ nghe giảng mà đắc đạo thành người, bèn quỳ rạp trước đàn cảm tạ. Sau khi buổi giảng kết thúc, chư tiên cùng kéo tới chúc mừng. Trước sự chứng kiến của vạn người, Thiếu Ngôn lập môn khai phái, khắc hai chữ "Vấn Đạo" lên vách đá vạn trượng tại vách núi Thiên Nhai. "Đạo lớn có 3. 000, tiểu đạo vô số. Ta muốn đệ tử của mình tự mình 'hỏi đạo', chứ không phải chỉ biết 'học đạo' theo ta." Câu chuyện vừa đến đây, Dịch Trần vốn đang nghe chăm chú lập tức ngơ người tại chỗ. Cô há miệng ra rồi lại ngậm vào, mãi lâu sau mới lắp bắp: "Vậy, vì ngươi lập phái ở núi Thượng Thanh, lại mong đệ tử có thể tự mình hỏi đạo, nên mới đặt tên là 'Thượng Thanh Vấn Đạo Môn' đúng không?" Thiếu Ngôn thành thật gật đầu: "Ừm, đúng vậy." Dịch Trần: "..." Trời má ơi! Cái tên nghe khí thế ngút trời, từng là môn phái của nam chính trong nguyên tác "Thất Khấu Tiên Môn", được vô số độc giả mổ xẻ phân tích, người ta từng nghĩ đó là ẩn dụ cho Thượng Thanh Đại Đế, hay có liên quan đến Linh Bảo Thiên Tôn gì gì đó! Vậy mà kết quả lại đơn giản như một câu trả lời phỏng vấn sinh viên: "Ờ, tớ thích thì tớ làm thôi." Nhưng đáng sợ nhất là, cô lại cảm thấy thuyết phục! Tựa như từng câu từng chữ đều hợp lý một cách không thể bắt bẻ, logic hoàn hảo, hợp tình hợp cảnh! Trời ơi bây giờ mấy người cosplay đã tiến hóa đến mức này rồi sao? Không chỉ có tiền có thời gian mà còn phải có cả "tài bịa chuyện" đỉnh cao hả! Một tác giả viết truyện chuyên nghiệp như tôi lại thua mấy ông "lão cán bộ cosplay về hưu" các người nữa rồi. Tại hạ xin cúi đầu chịu thua ạ. ... Dịch Trần bắt đầu cảm thấy, mình đã xem nhẹ bạn nhỏ của mình rồi. Bạn ấy không đơn giản chỉ là một "cán bộ về hưu" kiệm lời lạnh nhạt đâu. Rất có thể đây là một nhà văn đầy trí tưởng tượng và thi vị, là "Từ Chí Ma sống lại" phiên bản cosplay cũng nên!