Chương 73: Giá Này Không Bán

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:27:17

"Anh biết đây, tôi ra giá cũng sảng khoái nhất." Sảng khoái cái rắm, Thẩm Vũ nhớ rất rõ trong sách Long Ngọc Kiều đã bán được 50 đồng, hơn nữa sau này còn nói qua là bán lỗ, có nhân vật quan trọng mua... Sau này cô ta biết còn hối hận bán rẻ, nhưng mà lúc đó cô ta đã có con đường kiếm tiền khác, cho nên không quá để ý loại chuyện này. Mập mạp ước gì có thể lập tức lấy nhân sâm đi, nhưng mà Thẩm Vũ lấy đồ trong tay anh ta trước tiên: "Giá này không bán!" Nói xong âm thầm chọc cánh tay Hứa Nhân. Hai người không cần giao lưu, Hứa Nhân lập tức hiểu ý cô: "Rễ nhân sâm này, còn có màu sắc hoa ăn, không trên 30 năm thì không như thế, 30 không được." Nói xong lại chọc Thẩm Vũ. Thẩm Vũ nói: "80, được thì bán cho anh, không được tôi tìm người khác!" Nghe thấy giá cô kêu, Lục Diệp ở trong bóng đêm trợn to mắt. Người đàn ông bụ bẫm kia nghe thấy thế đáp: "Như vậy không được, quá đắt, đã bằng tiền lương ba tháng của người thường." "Thứ tốt sẽ đắt, thứ này đặt ở trước đây đều là quý nhân ăn, chưa tới ba tháng đã có thể ăn thứ đại bổ này, rất đáng giá." Thẩm Vũ hạ giọng: "Vào thời điểm quan trọng, còn là thứ cứu mạng." Mập mạp soi đèn pin nhìn kỹ, anh ta thu mua nhiều thứ, cái gì là đồ tốt đồ hỏng liếc mắt một cái là nhìn ra được. Thứ này đúng là hiếm thấy, đặt ở thời đại nào cũng là không rẻ. Nhưng mà có thể ép giá thì ép giá. "Giá cả quá cao, chỗ chúng ta nhỏ không ai chịu bỏ ra số tiền này mua thứ này..." "Ồ, vậy không có biện pháp, tôi đợi thêm lát nữa vậy." Thẩm Vũ làm bộ muốn cất đồ đi. "Đừng nóng vội đừng nóng vội, lại bàn bạc thêm lát nữa đi."... Hai người một nâng giá một ép giá, cuối cùng giá cả định là 60 đồng, 60 đồng đấy, bán được nhiều hơn Long Ngọc Kiều 10 đồng, cô và Hứa Nhân mỗi người 30 đồng, ở thời điểm hiện giờ đã là không ít. Trong lòng Thẩm Vũ kích động, trên mặt lại bình tĩnh, suy nghĩ một lát lại lôi kéo với lái buôn này một lúc mới thành giao. Không thể quá lưu loát, nếu không trong lòng lái buôn sẽ cảm thấy cho cô nhiều. Cầm lấy tiền, mập mạp cẩn thận cất đồ đi, lại nhìn về phía Lục Huyền và Lục Diệp cười nói: "Thường mua bán đều là hai người, đây là người của hai người à?" Lục Huyền khẽ gật đầu, sau đó không nhiều lời nữa. Đừng quá quen thuộc với người của chợ đen, quen thuộc cũng không phải là chuyện tốt gì, bán đồ xong Thẩm Vũ kéo tay Lục Huyền. Đây là lần đầu tiên Lục Huyền được nắm tay trước công chúng, còn là phụ nữ. Cho dù người phụ nữ này là vợ anh, anh cũng có chút không được tự nhiên. Anh nhìn khắp nơi một lát, cũng may người ở chợ đen đều tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng đa số chỉ chú ý bản thân, bán đồ hay là mua đồ xong thì vội vàng rời đi. Thẩm Vũ gãi lòng bàn tay anh một cái: "Em muốn ăn cơm." Cô đã mấy ngày không được ăn cơm. Chợ đen có bán gạo, nhưng mà giá cả cao một chút, cao hơn hợp tác xã mua bán một nửa, tốt ở điểm chính là không cần phiếu. Hứa Nhân cũng muốn ăn. "Cô ấy ăn em cũng ăn." Hiện giờ Lục Diệp đã quen người vợ này của mình bại bởi ai cũng được, không thể bại bởi chị dâu ba đối thủ một mất một còn của cô ấy, nên lập tức nói: "Mua mua mua!" "Nhưng mà mua, thì ăn thế nào? Chúng ta ăn đều là cơm tập thể, nấu cơm như vậy không phải mọi người đều sẽ biết à?" Chuyện này đúng là vấn đề. Thời buổi này trong nhà nấu đồ ăn ngon đừng nói là người trong nhà sẽ biết, người ngoài ngửi thấy mùi thơm đều muốn tìm tòi nghiên cứu tới cùng, đều phải ăn trong lén lút. Thẩm Vũ nhíu mày, trong lòng tiếc hận lần trước không được ra ở riêng, nhưng mà hiện giờ có rất ít nhà ra ở riêng. "Vậy hay là thôi đi." Thẩm Vũ nói xong, trong giọng nói tràn ngập mất mát. Lục Huyền nắm ngược lại tay cô, nhỏ giọng nói: "Mua một ít trở về cũng được, nếu không tới tiệm cơm quốc doanh ăn." Thẩm Vũ nghĩ một lát, vẫn là từ bỏ, ăn gạo quan trọng, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai: "Đợi em tới tiệm cơm quốc doanh ăn đi." Chợ đen bán đủ thứ đồ, đa số vẫn là lương thực thô lương thực tinh, gạo ăn thì không có mấy, Thẩm Vũ phát hiện có bán quả hồng, thứ này gần như không nhìn thấy ở niên đại này. Bán hàng rong kia bán tổng cộng 6 quả, một hào một quả, không tính là rẻ, nhưng thấy cô dừng lại Lục Huyền đều mua.