Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:06:04
Thiết lập nhân vật trong sách của hai bọn họ không phải người tốt lành gì, là một đôi kỳ hoa trong đại đội, một người là đại kỳ hoa, một người là tiểu kỳ hoa, hai người còn không hợp nhau.
Gặp nhau là gây sự.
Phía sau còn lén giở trò xấu với đối phương, bị nữ chính trong sách đùa nghịch xoay quanh, vừa gặp được nữ chính là trở nên IQ âm.
Nữ chính mỗi ngày ăn đến bụng tròn vo, hai bọn cô, không nói đến việc ăn không no, sau cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà trở thành kẻ lang thang, kết quả phiêu bạt đến một thành phố biển, xuống biển.
Không phải xuống biển buôn bán mà là trượt chân rơi xuống biển.
Cô và Hứa Nhân đọc quyển sách này ở biệt thự bờ biển, vừa đọc vừa mắng, hai người mắng đến hơn nửa đêm mới ngủ, lúc ngủ trong mơ vẫn còn mắng, cái gì mà trượt chân xuống biển, cả nhà cô ta mới trượt chân xuống biển.
Không nghĩ đến hôm sau lúc hai cô chuẩn bị xuống biển lặn, còn chưa xuống dưới đã bị dòng chảy cuốn ra xa bờ.
Lần này đúng thật là "xuống biển".
Tỉnh lại sau một giấc ngủ đã ở nơi này.
Hứa Nhân hỏi ra một vấn đề mấu chốt: "Người đàn ông hôm qua của cậu, dáng dấp có đẹp trai không?"
Thẩm Vũ: "Cậu thì sao?"
Hứa Nhân nghịch tóc, mặt đỏ lên: "Đẹp trai, tối hôm qua mình cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ cho rằng đang nằm mơ, nghĩ đến chết cũng có thể làm một sắc quỷ cũng tốt, ỡm ờ ngủ với người ta, nếu dáng dấp khó coi, mình vẫn lựa chọn băng thanh ngọc khiết xuống địa ngục."
Thẩm Vũ nghĩ lại dáng vẻ của người đàn ông tối qua, ký ức đứt quãng không rõ, quan trọng là trong phòng chỉ có một chiếc đèn dầu hỏa, chỉ vẻn vẹn từ cảm xúc mà nói, dáng người anh không tệ.
Mặt khác, sức lực cũng không tệ.
Ừm, tiếng rên rỉ cũng dễ nghe.
Trong lúc suy nghĩ miên man, mắt cũng quên canh gác, một giọng nói truyền đến.
"Hai cô lại ở đây lười biếng đấy hả, chồng sắp tan làm về, nhanh nấu cơm!"
Giọng nói của bà lão quá sắc bén, lúc lớn giọng, nước bọt bắn ra ngoài, Thẩm Vũ ghét bỏ trốn về sau.
Cùng lúc đó cũng nghe bên ngoài có mấy giọng nam.
Cô nhìn ra cửa sổ nhỏ, chỉ thấy hai người đàn ông cao lớn đi đến, vai rộng eo hẹp, dáng người vô cùng tốt, có lẽ là anh em, chẳng những dáng người tương tự, dáng dấp cũng rất tương tự, nhưng khí chất không quá giống nhau, một người nhìn qua lạnh lùng hơn, một người đang cười nói gì đó.
Trong lòng Thẩm Vũ xuất hiện một suy nghĩ.
Ai là chồng cô?
Buổi tối hôm qua tối thui, cô không nhìn thấy gì hết, bây giờ đột nhiên nhìn thấy hai người, dáng dấp tương tự, thậm chí gương mặt cũng rất tương tự, chỉ là khí chất khác nhau quá lớn.
Trong hai người, một người có nước da đậm hơn, ngũ quan sắc bén, ánh mắt sắc bén, trong tay còn xách theo hai con vật đã chết nào đó, máu me, nhìn có chút lạnh lùng lại nghiêm túc.
Một người khác cũng rất anh tuấn, nhưng da trắng hơn, khí chất cũng nhu hòa hơn.
Bà Lục thấy cô ngẩn người, quát: "Vẫn còn lười biếng cơ à, nấu cơm đi!"
Nói xong bà lão thế mà đưa tay qua.
Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Vũ hướng về phía người đàn ông bên ngoài hô: "Chồng ơi, em không biết nhóm lửa."
Bốn phía yên tĩnh trong nháy mắt.
Người đàn ông bị cô dùng hai mắt đáng thương nhìn chằm chằm kia đứng ngay tại chỗ, trong mắt hiện lên vẻ không dám tin, lại nhìn sang người bên cạnh.
Sau đó nhìn về người đứng sau Thẩm Vũ.
Một lúc sau mới vươn ngón tay ra chỉ về mình, một đầu đầy dấu chấm hỏi: "Em?"
Thẩm Vũ phát hiện ra, hình như trong nhà có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, trong đó có một cặp mắt cực kỳ rõ ràng, chính là của người xách hai con vật chết trên tay, dường như ánh mắt kia càng thêm lạnh hơn, ánh mắt rơi trên người cô có cảm giác tồn tại quá mạnh, khiến cho người ta không xem nhẹ được.
Dù cho Thẩm Vũ có phản ứng chậm đến mấy, lúc này cô cũng ý thức được chính mình nhận nhầm người, cô xấu hổ cười, nhưng không thất lễ nói: "Mẹ bảo em nấu cơm, em không biết nhóm lửa."
"Anh có thể giúp em không?"
Thẩm Vũ, người này người giống như tên, dáng dấp quyến rũ động lòng người, gương mặt nhỏ nhắn xán lạn như hoa sen, lúc hai mắt nhìn chằm chằm người ta, cực kỳ chân thành.
Lần này ngay cả bà Lục cũng sững sờ, nổi da gà run lên một cái.
Trong sân này, người duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có Hứa Nhân ở sau lưng, trong đôi mắt kia bình tĩnh giống như... Đã sớm quen.
Người đàn ông xách con thỏ trong tay vào bếp, xoay người nhóm lửa, nhét từng que củi vào, động tác liền mạch mà thành, chờ xác định lửa sẽ không bị tắt, mới ngước mắt nhìn về phía Thẩm Vũ.
Giống như còn có việc, không nói gì cứ vậy ra khỏi bếp.
Trong phòng chỉ còn lại bà Lục, còn cả Thẩm Vũ và Hứa Nhân.
Bà Lục nghĩ đến dáng vẻ nũng nịu của Thẩm Vũ: "Hồ ly tinh."
"Nó là đàn ông đàn ang, cô bắt nó vào trong bếp làm gì?"
Lửa đã được nhóm, cho củi vào là chuyện đơn giản, Thẩm Vũ chậm rãi ném củi vào trong, một đôi mắt to vô tội nhìn bà lão: "Nhóm lửa đó? Mẹ, có phải mẹ đã già, cho nên không nhìn thấy, cũng không nghe thấy?"
Dường như bà Lục không ngờ đến cô lại dám mạnh miệng như vậy, đây không phải mắng bà ta vừa điếc vừa mù à? Lông mày bà Lục nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.