Chương 66: Theo Anh Biết Là Không Có Nguyên Do Gì

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:24:30

Thẩm Vũ cảm thấy vị của kẹo sữa kia đều bị anh ăn sạch, miệng đều chua xót, giống y như con cá mất nước gần tử vong đang há to miệng thở hổn hển. Nếu lúc trước có người nói hôn mê sẽ có cảm giác hít thở không thông, Thẩm Vũ cảm thấy nhất định là lừa người ta. Nhưng bây giờ cảm thấy cũng không phải không thể nào. Người khởi xướng còn niết má cô một cái: "Bác sĩ nói cơ thể em không khỏe lắm, hôm nay tha cho em." Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, Thẩm Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng rời mắt đi nằm xuống giả chết. Lục Huyền cười khẽ một tiếng. Thẩm Vũ nói sang chuyện khác: "Sao em có cảm giác thái độ của mẹ đối với thanh niên trí thức Long còn tốt hơn đối với người trong nhà, anh có biết vì sao không?" Ngón tay của Lục Huyền đùa nghịch lọn tóc dài của cô, nghĩ một lát, dường như là lần đầu tiên nghĩ tới chuyện này, anh hơi nhíu mày đáp: "Theo anh biết là không có nguyên do gì, nhưng từ hai năm trước cô ta xuống nông thôn, mẹ anh đối xử với cô ta đã khá tốt, còn có em năm nữa, liếc mắt một cái nhìn trúng cô ta bị cô ta hấp dẫn..." Không nghĩ tới vấn đề này không quá bắt mắt, Lục Huyền cẩn thận nghĩ lại dần cảm thấy không quá thích hợp. "Với tính cách keo kiệt của mẹ anh, cô ta không nộp lương thực 2 năm lại không nghĩ tới chuyện này, không giống bà ấy chút nào." Không có nguyên do, vậy chính là viết tiểu thuyết mở bàn tay vàng sao? Thẩm Vũ im lặng, cũng đúng thôi, nữ chính của cuốn sách này mới là mẹ ruột của tác giả, cô chỉ là một vai ác ác độc, không đúng, chỉ là một kỳ hoa còn càng thấp hơn vai ác ác độc. Nếu đã viết cô kỳ hoa như vậy, vậy hình tượng kỳ hoa này của cô không thể ngã! Người nào cũng đừng mơ bắt nạt cô. ... Sáng sớm, Thẩm Vũ lại gặp nhau với Hứa Nhân ở phòng bếp. Thẩm Vũ nói chuyện hỏi Lục Huyền ngày hôm qua cho Hứa Nhân, sau đó cảm thán: "Không cảm thấy Long Ngọc Kiều có chút quen thuộc sao?" Hứa Nhân ngáp một cái lắc đầu, khi mở mắt ra bất ngờ nói: "Mình nhớ tới rồi." Thẩm Vũ đang nấu ăn dừng một lát, nhìn chằm chằm Hứa Nhân. "Cậu còn nhớ hay không, khi học cắm hoa có một học viên cùng khóa đổ trà sữa lên hết người cậu?" Thẩm Vũ có ấn tượng đối với chuyện này, còn là trà sữa thêm đá, đột nhiên có một cốc đổ đầy sau lưng cô, rất bất ngờ khiến cô không đề phòng, chỉ trong nháy mắt khiến cô lạnh đến mức tê rần. "Có ấn tượng, mình không có quần áo dự phòng thay, còn là cậu cho mình." Đó cũng là mở đầu khiến cô và Hứa Nhân thân thiết hơn. Trước khi Hứa Nhân đi học đã mua sắm đồ có nhãn hiệu lớn ở trung tâm thương mại, để cho cô mặc. Thẩm Vũ khẽ cắn môi mua quần áo nhãn hiệu tương tự muốn trả cho cô ấy, bị Hứa Nhân từ chối, trái lại là bảo cô mời cô ấy ăn cơm, thường xuyên qua lại hai người dần thân thiết hơn. "Sao cậu lại nhắc tới chuyện này." Hứa Nhân cau mày suy nghĩ: "Cậu còn nhớ rõ người hắt trà sữa lên người cậu tên là gì không?" Trong khóa cắm hoa không phải mỗi người đều quen biết lẫn nhau, dù sao thời gian học không lâu, có thời gian tới đi học hay không cũng không thể nói trước, Thẩm Vũ cau mày hồi tưởng một lát, trong đầu không có dáng vẻ người nọ, nhưng mà có một giọng nói. "Ngọc Kiều, xảy ra chuyện gì thế?" Lại có một giọng nói nhút nhát sợ sệt nói: "Mình không cẩn thận làm đổ trà sữa lên người người ta, rất xin lỗi, rất xin lỗi..." Thẩm Vũ lạnh đến tê dại, đợi đến khi thay quần áo chỉ thấy dáng vẻ cô ta cúi đầu, cũng không biết cô ta trông như thế nào. Cô hơi nghi hoặc nhìn Hứa Nhân: "Là cô ta à?" Hứa Nhân khẽ lắc đầu: "Đã qua lâu lắm rồi mình không chắc chắn lắm, nhưng dường như có chút tương tự với Long Ngọc Kiều." Tính cách của Hứa Nhân chính là không quá để ý tới người khác, cô ấy chỉ để ý người mà mình để ý, ví dụ như Thẩm Vũ trông xinh đẹp, cô ấy sẽ xuất phát từ thưởng thức nhìn nhiều mấy lần. "Nếu là cô ta cũng là không oán không thù, thậm chí là cô ta hắt trà sữa lên người cậu mà, sao còn viết hai chúng ta không chịu nổi như vậy?" Hứa Nhân cảm thấy khó hiểu.