Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:09:23
Thẩm Vũ: "Hay là chúng ta cũng thử đi ứng tuyển giáo viên?"
Hứa Nhân cau mày: "Mình nghe thấy bọn trẻ con ồn ào đã thấy phiền, bảo mình làm giáo viên, mình chết sớm mấy năm mất."
"Nói không chừng ầm ĩ quá mình còn ra tay."
Hứa Nhân nghĩ nghĩ, Hứa Nhân đúng là không thích trẻ con.
"Vậy để mình đi thử xem." Thẩm Vũ nắm tay cô ấy: "Mình nuôi cậu."
Lúc Thẩm Vũ và Hứa Nhân đang vạch sẵn tương lai, trong phòng bếp, Lý Bình tóc ngắn không cam tâm tình nguyện rửa bát.
Nhìn vợ lão nhị cao gầy đang quét rác: "Vương Hoa, cô nói xem sao hai chúng ta lại xui xẻo như vậy nhỉ?"
"Cái gì?" Vương Hoa không rõ.
Lý Bình nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Vương Hoa, hận dáng vẻ phản ứng trì trệ của cô ấy, đúng là muốn gõ vào đầu: "Tôi nói là, trước kia đều là hai chúng ta nấu cơm rửa bát quét nhà, còn phải ra ruộng làm việc, bây giờ người mới gả đến thì phải chia sẻ công việc nhà với hai ta chứ."
"Không nghĩ đến vẫn là hai người chúng ta làm." Trong lòng Lý Bình bất mãn: "Số tôi đúng là khổ, mang thai còn phải rửa bát."
Nghe Lý Bình nhắc đến mấy việc này, động tác quét rác trên tay Vương Hoa cũng không ngừng: "Cơm là do vợ lão tam lão tứ nấu, hai ta rửa bát, quét nhà cũng là việc nên làm."
Lý Bình nghe câu này, trong lòng khó chịu như ăn phải ruồi bọ: "Tôi không nói thông được với cô."
Vương Hoa không hiểu, cô ấy cảm thấy mình hiểu rất rõ, cơm là vợ lão tam lão tứ nấu, hương vị còn rất ngon, người lớn trẻ con đều thích, ngay cả đáy nồi còn dính vị thịt cũng bị bọn trẻ con cầm bánh màn thầu chấm vào ăn sạch.
Chẳng qua bản thân cô ấy cũng không cãi lại được chị dâu cả, trong lòng Vương Hoa nghĩ nghĩ, chỉ là mấy lời này cũng không tiếp tục nói.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân ở trong phòng nói thầm, nếu như không thể quay về thì làm sao bây giờ, lại nghĩ đến dáng vẻ của Lục Nhược Linh.
"Cậu có cảm thấy dáng dấp Long Ngọc Kiều kia hơi quen không?"
Trong lòng cô thi thoảng xuất hiện một suy nghĩ, nữ chính của quyền sách này không phải là người viết sách đấy chứ? Người này chắc chắn còn ghét cô và Hứa Nhân.
Không đợi Hứa Nhân trả lời, bên ngoài có động tĩnh.
Thẩm Vũ liếc qua bên ngoài, loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cao lớn: "Lục Huyền đến rồi!"
Hứa Nhân nghe vậy, vội vàng thu lại dáng vẻ lười biếng, lông mày nhướn lên: "Cô không đi, dựa vào đâu mà tôi phải đi chứ?"
Thẩm Vũ: "Cô muốn làm gì thì làm, có giỏi vừa rồi đừng ăn đồ ăn tôi nấu."
Hứa Nhân: "Tôi ăn thì sao chứ, cô quản được tôi ăn gì à?"
Thẩm Vũ: "Lúc tôi xào rau đã nhổ nước bọt vào trong đấy..."
Hứa Nhân...
Lục Huyền đi đến cửa chuẩn bị vào nhà.
Trong lòng phức tạp, cực kỳ phức tạp.
Được rồi, hình như tối qua cũng đã ăn nước bọt của cô.
Điều này có thể giống nhau sao?
Lục Huyền đang chuẩn bị đầy cửa, cửa bỗng nhiên mở ra, Hứa Nhân nổi giận đùng đùng, nhìn thấy Lục Huyền thì trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Vũ.
"Không biết xấu hổ!"
Thẩm Vũ: "Bớt nói nhảm, tôi chính là không biết xấu hổ đấy."
Lục Huyền:...
Hai kẻ thù này trái lại nhìn không giống giả, nếu không ai mà dùng loại thủ đoạn này đối phó với đối phương chứ.
Chỉ là tình cảnh hình như có chút giống trẻ con ba tuổi cãi nhau.
Hứa Nhân đi đến, Thẩm Vũ lại giống như bây giờ mới nhìn thấy Lục Huyền, lập tức trở nên đoan trang, thục nữ, ánh mắt hướng về phía Lục Huyền: "Anh ba, anh đừng tin, em vừa lừa cô ta thôi."
Lục Huyền nghe, trong lòng thở phào một hơi: "Ừm, anh không tin."
Trong phòng chỉ có hai người, toàn bộ trong phòng, nơi có thể nhìn thấy đều dán giấy đỏ, bầu không khí này không khỏi còn có chút kỳ quái.
Thẩm Vũ ho khan một tiếng: "Anh không cần đi làm à?"
Lục Huyền đi đến bên hộc tủ, mở ra một chiếc hộp nhỏ, lấy ít phiếu và tiền ra: "Thứ này cho em, em có gì cần mua thì mua."
Thẩm Vũ đếm, ba phiếu dầu, phiếu bốn thước vải, còn có một phiếu công nghiệp đồng hồ, cuối cùng là tiền, con người cô thích nhất tiền, không có tiền tâm trạng làm sao cũng không vui nổi.
Tất cả có 13 đồng một hào bốn xu.
Chưa thấy qua nghèo như vậy.
Thẩm Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, dáng dấp đúng là đẹp trai, thậm chí còn là siêu cấp đẹp trai, nhưng đẹp trai thì sao chứ, có 13 đồng một hào bốn xu có thể làm gì?
"Đây chính là toàn bộ tiền của anh sao?"
Lục Huyền: "Chưa chia nhà, phần lớn tiền và lương thực đều là chung, ăn uống chung, những thứ này tự em tùy tiện mua gì cũng được."
Thẩm Vũ nghe vậy trừng mắt nhìn Lục Huyền.
Sóng mắt lưu chuyển, giống như tức giận lại như nũng nịu, trong lòng Lục Huyền cảm thấy tê dại.
"Mẹ không muốn cho em ăn cơm, hôm nay trứng gà cũng không muốn cho em ăn, cả thịt nữa, may mắn anh ba tốt bụng, nếu không sao em có thể ăn vào bụng."
"Em còn muốn tĩnh dưỡng cơ thể sớm sinh con của chúng ta."
Lục Huyền nghe giọng nói mềm mại này, đừng nói trong lòng tê dại, cơ thể cũng tê dại.
Anh chưa thấy qua ai nói như vậy.
Trong đầu không khỏi nhớ đến dáng vẻ kêu đau của cô hôm qua.