Chương 13: Cuộc Sống Sẽ Không Mãi Như Vậy Chứ

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:08:56

Chẳng qua nghĩ đến niên đại trong sách, thôn dân đều ăn không đủ no, nếu mình lại không chú ý nữa, chỉ sợ gương mặt này cũng không duy trì được vẻ đẹp bao lâu. Người khác có phải trải qua cuộc sống vất vả hay không, Thẩm Vũ không biết, dù sao Thẩm Vũ cô sống tốt là được, nếu không đời trước cũng đâu nghĩ ra việc đi học một vài thủ đoạn trà xanh, dụ dỗ phú nhị đại. Không câu được trai, nhưng câu được Hứa Nhân, còn tốt hơn đàn ông, không chỉ không để tâm mặt cô, không để tâm đến cơ thể cô, trái lại còn giới thiệu việc làm ăn cho cô. Vừa nghĩ đến Hứa Nhân, giọng của Hứa Nhân đã vang lên ở bên ngoài. "Thẩm Vũ, cô đừng nghĩ đến lười biếng, nhanh ra đây!" "Cô đừng có mà giả bộ không ở nhà, mở cửa!" Thẩm Vũ nghe thấy giọng, mở cửa, cho Hứa Nhân đi vào. Vừa mở cửa, Hứa Nhân nhìn thấy được gương trên tay cô, trực tiếp lấy đi, trước xem mặt mình, đồng thời thở dài một tiếng. Ngũ quan giống như đời trước, mũi cao thẳng, mắt một mí, nhìn hơi yếu đuối, trên môi có một nốt ruồi son, điểm khác biệt duy nhất là làn da trắng hơn đời trước, chẳng qua việc này không vấn đề gì, phơi nắng thêm là được. Thẩm Vũ nhìn ra bên ngoài: "Sao cậu lại đến đây?" Hứa Nhân ho khan: "Bà cụ bảo mình rửa bát, bàn tay này của mình là bàn tay để cầm bút vẽ, là bàn tay để cưỡi ngựa, là bàn tay để đánh nhau, là bàn tay để rửa bát sao? Nên mình nói là, cậu không rửa mình cũng không rửa, mình đi gọi cậu." Hứa Nhân lười biếng dựa vào tường, vừa dựa vào lại ghét bỏ bẩn. "Cuộc sống sẽ không mãi như vậy chứ?" "Vừa không có điện thoại di động vừa không có mạng, thậm chí ngay cả cái bóng đèn cũng không, đáng sợ nhất là nhà vệ sinh..." Hứa Nhân đúng là vừa đến nhà vệ sinh tìm Thẩm Vũ, từ vẻ mặt khó chịu che mũi cũng nhìn ra được. Thẩm Vũ cũng đau đầu: "Cậu nghĩ thử xem, ít nhiều gì cũng có nam sắc, không nói đến mấy chuyện khá, dáng dấp anh em nhà họ Lục không tệ." Hứa Nhân thưởng thức mặt mình: "Vậy thì mình vẫn muốn về hiện đại, có tiền có tự do, chẳng lẽ cậu sẵn lòng vì nam sắc mà ở lại?" Thẩm Vũ không chút cân nhắc, dứt khoát nói: "Thế thì không phải, vẫn là cuộc sống thoải mái quan trọng hơn, hạng mục mà mẹ cậu cho mình cũng sắp có lợi nhuận rồi." Hứa Nhân lại bắt đầu lảm nhảm, không biết kẻ nào ác độc như vậy, viết hai cô ấy vào trong sách, còn sống thảm như vậy. Thẩm Vũ lại đang nghĩ ngợi: "Trước đó mình đọc qua mấy quyển xuyên không, xuyên sách, sống lại, tất cả mọi người đều sẽ mang theo không gian bảo vật gì đấy, cậu thử gọi trong đầu xem." Hứa Nhân lảm nhảm nhắm mắt lại. Thẩm Vũ cũng gọi một lúc lâu trong đầu, không hề có động tĩnh gì. "Trên người thì sao, có bảo vật gì không? Kiểu như ngọc bội, vòng tay gì đó, có cần nhỏ máu gì không?" Hứa Nhân: "Muốn nhỏ máu thì nhỏ máu cậu." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc tìm. Hai người tìm một lượt, không thấy gì cả. Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là thất vọng. "Con đàn bà phá của, dùng nhiều dầu như vậy, dùng hết dầu rồi!" Bà Lục ở ngoài chửi bới. Có đứa nhỏ kêu: "Bà ơi, thím mới đến nấu cơm ăn rất ngon, bà ăn nhiều vào." "Bà nội, cháu nhìn thôi cũng thấy ngon chảy nước miếng!" Tiếng đứa nhỏ ồn ào càng khiến bà Lục thấy phiền: "Con ranh lỗ vốn, nhanh đi làm việc, cắt cỏ cho heo." "Vợ lão đại, mày mang bát đi rửa, vợ lão nhị, mày đi quét dọn nhà bếp, quét luôn ngoài sân nữa." Thẩm Vũ và Hứa Nhân nhìn nhau, hai người đều hạ thấp cảm giác tồn tại. Đây đều là việc hai cô không thích làm. Bà cụ điểm danh mỗi người, lúc nhìn Long Ngọc Kiều, sắc mặt tốt hơn nhiều: "Ngọc Kiều, lúc con đi làm nhớ chuẩn bị nước, đừng để bị nóng, chờ hai con đàn bà lười biếng kia về, mẹ bảo bọn nó nấu nước đậu xanh mang ra đồng, nếu như mệt, kiếm ít công điểm cũng được, về nhà đọc sách cho tốt, chờ đến trường dạy học." Giọng Long Ngọc Kiều ngọt ngào: "Cảm ơn mẹ." Nói với các cô ấy chính là ả đàn bà phá của, thứ lười biếng, còn đối với người chỉ ăn mà không làm việc như Long Ngọc Kiều chính là Ngọc Kiều... Thẩm Vũ bĩu môi. Bà cụ Lục này cũng quá phân biệt rồi. Hứa Nhân còn đang gọi không gian trong đầu, cũng tìm trên người, nhưng không có gì. "Hai chúng ta phải nghĩ cách sống sót ở nơi này, trước tiên làm quen với hoàn cảnh ở đây." Trong lòng Thẩm Vũ nghĩ đến cuộc đối thoại của bà cụ Lục và Long Ngọc Kiều vừa rồi, trong sách cũng có tình tiết nay, trong thôn đang tuyển giáo viên tiểu học. Long Ngọc Kiều là thanh niên trí thức từ điểm thanh niên trí thức đi ra, còn là học qua đại học. Chỉ là còn chưa học xong quốc gia đã có chính sách mới, để thanh niên trí thức xuống nông thôn, vừa mới lên năm hai đã xuống đây, nhưng như vậy bằng cấp đã cao hơn phần lớn, cộng thêm là nữ chính, dáng dấp cũng khá xinh đẹp, rất thuận lợi lên làm giáo viên, mỗi tháng không chỉ đầy công điểm thì thôi, còn được năm đông, có địa vị rất cao ở nhà họ Lục.