Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:24:55
"Tuy không thể chắc chắn có phải là cô ta hay không, nhưng mà có một số người làm việc chính là không có nguyên nhân như vậy."
Không tìm thấy nguyên nhân, Hứa Nhân nghiêng theo hướng giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền:
"Đừng nghĩ nữa, hôm nay dành thời gian hai ta tới sau núi một chuyến đi."
Không cần xuống ruộng, là có thời gian đi ra ngoài.
Ăn cơm sáng xong, mọi người đều đi làm việc.
Không biết Lục Huyền tìm được mấy quyển sách từ đâu ra, đưa cho Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ lật sách một lát, cô an tĩnh đọc sách, sách ở niên đại này càng thực dụng hơn chút, dạy học hỏi chính là dạy học hỏi, dạy kỹ thuật chính là dạy kỹ thuật, không có mấy lời vô dụng như ý nghĩa của học XX nào đó.
Cô đọc mệt có thể để sách lên đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Bà cụ Lục nói thầm: "Tôi thấy cô là đọc không hiểu, cô đâu thể so được với Ngọc Kiều."
Tính cách cũng không dịu dàng xinh đẹp như Ngọc Kiều.
Bà cụ Lục nổi tiếng là người nói to ở trong thôn, đặc biệt là người lớn tuổi còn thích cãi nhau như bà cụ Lục, giọng nói còn to hơn nữa.
Cho dù nói thầm, Thẩm Vũ vẫn nghe thấy được rõ.
Cô lấy sách từ trên đầu xuống, híp mắt nhìn về phía bà cụ: "Mẹ, nếu con không thi đỗ thì sẽ để anh ba nuôi cả đời, đến lúc đó đều ăn của chung."
"Nói không chừng 10 cân lương thực Long Ngọc Kiều nộp của chung mỗi tháng còn phải vào bụng con đấy, nghĩ như vậy thật sự là có chút áy náy."
Bà cụ Lục...
Đúng là chọc tức bà ta mà.
"Mẹ, mẹ vẫn nên chúc con thi đỗ thì tốt hơn chút." Nói xong Thẩm Vũ còn đưa cho bà ta một chiếc kẹo: "Mẹ ăn không?"
"Ăn kẹo sẽ khiến tâm trạng của người ta thoải mái hơn chút."
Bà cụ Lục tức tới mức không muốn ăn, nhưng mà không ăn thì uổng phí, kẹo này đều là con trai bà ta mua, tiền của con trai bà ta, dựa vào cái gì bà ta không ăn.
Bà ta căm giận lấy kẹo trong tay Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ gập sách vào, liếc mắt ra hiệu với Hứa Nhân.
"Đọc sách mệt mỏi quá, con ra ngoài đi dạo một lát."
Bà cụ Lục nhíu mày không thể nhìn con dâu thanh nhàn: "Đừng chậm trễ nấu cơm!"
Thẩm Vũ: "Con biết rồi!"
Người trong thôn dựa vào công điểm, chia lương thực mà sống, đa số mọi người đều làm việc, giống như là Thẩm Vũ thì rất ít, trên đường đi không gặp được mấy người.
Buổi sáng Thẩm Vũ bàn bạc với Hứa Nhân đi lên núi, cô mới lên núi cũng không đi vào bên trong, chỉ đợi ở ngay rìa.
Cũng may Hứa Nhân không để cô đợi lâu.
Khi Hứa Nhân lên núi, trong tay còn có một chiếc cung tiễn.
Thẩm Vũ nhìn một cái, còn là mới.
Hứa Nhân ngẩng đầu ra vẻ bình tĩnh nói: "Lục Diệp làm cho mình, có chút thô ráp."
"Đừng giả vờ, mình biết cậu rất vui." Thẩm Vũ dán sát lại gần cười xấu xa nói.
Hứa Nhân đấm cô một cái, nhưng mà cũng cười kiêu ngạo nói: "Tuy không sánh bằng cái mình dùng lúc trước, nhưng cũng miễn cưỡng tạm được."
Có Hứa Nhân ở đây, Thẩm Vũ không sợ hãi vào núi, cô chỉ hái một ít quả thoạt nhìn có thể ăn, Hứa Nhân ở trong núi tìm vật còn sống bắn tên.
Nhưng mà không biết vận may của hai bọn họ không tốt hay là bởi vì thiết lập của tiểu thuyết, hoặc là ngọn núi này có quá nhiều người tới, những thứ có thể ăn đều bị người ta bắt đi, bọn họ tìm rất lâu cũng chỉ tìm được con chim sẻ to cỡ bàn tay, nhìn rất ít thịt cho nên lại thả đi.
Ngay khi hai bọn họ tuyệt vọng, Thẩm Vũ đột nhiên thấy được một bóng dáng lén lút.
Cô kéo áo Hứa Nhân, ngay khi cô ấy định nói chuyện vội che miệng cô ấy lại, ra hiệu cho Hứa Nhân nhìn phía trước bên trái. ...
Thẩm Vũ chậm rãi buông tay ra, hai người nhìn nhau.
Hứa Nhân: "Cô ta tới làm gì?"
Thẩm Vũ khẽ lắc đầu: "Sao mình biết được."
Toàn bộ hành trình hai người đều ánh mắt giao nhau.
Người tới không phải là người khác, bóng dáng kia đúng là Long Ngọc Kiều.
Nghĩ tới cô ta phát hiện được bảo bối ở sau núi, không giống hai kẻ xui xẻo như cô và Hứa Nhân.
Hai người gần như cùng hất cằm về phía Long Ngọc Kiều.
Thảm thực vật ở thôn Lão Nhai rậm rạp, hai người giao lưu ánh mắt một lát, bóng dáng kia đã nhanh chóng ẩn ở sau bóng cây, lại không theo sau lát nữa sẽ không đuổi kịp.
Bọn họ lập tức di chuyển theo sát phía sau.
Động tác của hai người đều nhẹ nhàng lặng lẽ, Hứa Nhân cầm cung, vẫn luôn ở tư thế phòng bị.