Chương 11: Không Liên Quan

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:08:33

Thẩm Vũ cúi đầu gặm đùi thỏ, ngước mắt lên nhìn qua Hứa Nhân. Chị em tốt tâm linh tương thông. Hứa Nhân cũng đang nhìn cô, hơi nháy mắt, sau đó lại tỏ vẻ như không hợp nhau nghiêng đầu sang một bên ăn của mình, hai người đều không cần tâm linh tương thông, trước duy trì hiện trạng "không hợp nhau". Lúc Thẩm Vũ muốn câu được phú nhị đại từng trải qua huấn luyện lễ nghi như danh viện, nhưng ở niên đại mà đồ ăn thiếu thốn như này, đồ ăn không vào bụng cô sẽ vào bụng người khác, kỹ năng phục vụ cho người khác kia, Thẩm Vũ không định tuân theo, rất nhanh một cái đùi thỏ đã vào bụng cô. Chỉ là khi cô còn muốn gắp thêm, những người khác cũng đã kịp phản ứng, cũng không tranh mỗi ngày một quả trứng gà, còn tranh nữa thịt sẽ không có mà ăn. Sau khi kịp thời phản ứng đều nhao nhao gắp thịt. Cắn một miếng, trong lòng cực kỳ thỏa mãn. Thẩm Vũ này, dáng dấp như hồ ly tinh, nhưng nấu cơm hương vị rất ngon, chưa ăn thịt nào ngon như vậy. Bà cụ Lục cũng thoát ra khỏi đám người muốn ăn trứng, lại thấy Thẩm Vũ vươn đũa ra gắp, ngoài miệng ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Cảm thấy bất mãn, bỗng nhiên đưa đũa gõ một cái. Thịt vừa gắp đến tay lại rơi xuống, đôi đũa trong tay Thẩm Vũ giống như cũng xảy ra chuyện, lạch cạch một cái. Bà cụ Lục không quen nhìn đứa con dâu dáng dấp hồ ly tinh mới vào cửa: "Ăn ăn ăn, không làm gì hết chỉ lo há miệng ăn." Thịt bị đánh rơi, Thẩm Vũ chỉ hơi xót của, trái lại không có buồn bao nhiêu, chỉ là không nói lời nào, một đôi mắt ngậm nước giống như phủ sương mù, muốn rơi không xong, nhìn về phía Lục Huyền ở bên. Lục Huyền... Trong đầu không hiểu sao nghĩ đến lời mẹ anh nói lúc muốn anh kết hôn. Cô gái nhà họ Thẩm kia, dáng dấp đẹp mắt, mười dặm tám thôn cũng không tìm được người như vậy, tính tình chăm chỉ, trung thực, đoan trang, làm việc trầm ổn. Lục Huyền cảm thấy, những lời mẹ nói, bây giờ chỉ có dáng dấp xinh đẹp là giống. Về phần trung thực, đoan trang, làm việc trầm ổn... Không khỏi nghĩ đến người nhắc đến chuyện ly hôn trong bếp, lại đang rơi nước mắt, làm bộ đáng thương, nhìn vô cùng yêu kiều, hình như không chút nào liên quan đến mấy từ kia. Trong lòng Lục Huyền thở dài, trong đầu nghĩ nghĩ lại cảm thấy vẫn như vậy tốt hơn, cánh tay dài gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát cô. Đũa của Thẩm Vũ đã lăn xuống đất, trơ mắt nhìn đũa anh. Lục Huyền... Suy nghĩ một lát lại đưa đũa mình cho cô. Nhặt đũa của Thẩm Vũ lên, chuẩn bị ra ngoài rửa qua. Tất cả chuyện cô làm đều lẳng lặng, chỉ yên lặng đỏ mắt. Nhưng người trên bàn nhìn Lục Huyền gắp thịt cho cô, đưa đũa cho cô, đều có loại an tĩnh quỷ dị. Người ở nhà này lêu đều biết lão tam này là người có tính cách không tốt nhất, ngày thường gương mặt lạnh lùng khó chơi. Bà Lục tức giận đến mức đau bụng: "Lão tam, mày đứng yên đó!" Lục Huyền vừa bước chân ra cửa lại quay đầu. "Ngồi xuống ăn cơm." Mắt Thẩm Vũ vẫn còn đỏ nguyên: "Mẹ, đũa của anh ba bẩn, mẹ không cho anh ấy ra ngoài rửa, chẳng lẽ mẹ muốn đưa đũa của mình cho anh ấy à?" Mắt cô gái đỏ ửng, gương mặt vô tội, giống như thật sự là đũa của Lục Huyền. Thẩm Vũ nói xong còn nói tiếp một câu: "Vậy cũng không được, con và anh ba là vợ chồng, con không chê anh ấy, nhưng đũa của mẹ vẫn nên đừng để anh ba dung, con khó chấp nhận." Nói rất nhỏ. Bà cụ sắp tức đến mức nổ tung phổi, tức đến mặt mày xanh mét. Thẩm Vũ đã cúi đầu xuống ăn cơm, lúc này thỏa mãn cắn thịt, đáy mắt đâu còn nước mắt. Không biết ai trên bàn ăn bật cười một tiếng. Bà cụ đột nhiên có chút hối hận để con trai cưới một cô vợ như vậy. Lục Huyền rửa đũa về, nhìn bầu không khí trên bàn cơm không tốt lắm, nhưng vợ anh thì sao, vùi đầu ăn cơm, thấy anh về còn khẽ cười một tiếng, giọng nói mềm mại: "Em tranh được một miếng thịt cho anh, anh ba, anh nhanh ăn đi." Lục Huyền nhìn thịt trong bát mình. Ưm, hơi nhiều xương một chút. Lại nhìn qua thịt trong bát Thẩm Vũ, chất đống thịt, ăn đến miệng đầy dầu mỡ. Không biết còn cho rằng cô gắp miếng mình ghét nhất bỏ vào trong bát ăn. Dáng vẻ vợ anh nhìn đơn thuần, chắc là không có ý đó. Không thấy được chọc cho mẹ anh tức thành bộ dáng này, giống như cô không biết vậy. Thời gian cứ trôi, Thẩm Vũ ăn, những người khác cũng đang ăn, lúc cô ăn no rồi, mắt thấy sắp ăn xong cơm, đến lúc rửa bát. "Ai ôi, con đột nhiên đau bụng!" Nói xong lập tức ôm bụng chạy ra ngoài. Bà cụ nhìn bóng lưng cô, nói thầm: "Nấu cơm cho nhiều dầu ăn như vậy, cô ta không đau bụng thì ai đau bụng." "Cuộc sống ấy mà, trong lòng phải biết tính toán trước." "Con đàn bà phá của!" Thẩm Vũ nghe thấy nhưng cũng không phản bác được, trước khi xuyên qua, cô không ghét nấu cơm, nhưng ghét rửa bát. Thẩm Vũ chuồn đi, đi đến căn phòng hôm qua mình tỉnh lại, nhìn bên trên phòng vẫn còn dán chữ hỷ màu đỏ. Trong phòng dán rất nhiều tờ giấy to nhỏ khác nhau. Có chậu tráng men mới, gương mới, lịch đỏ lớn bằng bàn tay, tất cả đều rất có cảm giác niên đại. Thẩm Vũ nhìn thấy gương lập tức cầm lên, nhìn người trong gương, mặt trứng ngỗng, một đôi mắt đẹp, con ngươi rất to, rất khiến người ta rung động, làn da còn đẹp hơn cô của đời trước, có lẽ là do còn trẻ tuổi, nhìn tổng thể, thật ra rất giống với cô của đời trước, chỉ là càng thêm ưa nhìn hơn.