Chương 17: Về Sau Trứng Gà Của Anh Cho Em

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:09:51

Lỗ tai đỏ lên, Thẩm Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy, chỉ là không nghĩ đến người này đơn thuần như vậy. Đây là tin hoàn toàn hả? Thẩm Vũ nghĩ thầm, chính mình chỉ nói mà thôi, không để tâm cho lắm, rõ ràng người đàn ông này lại cho là thật, trong nháy mắt, ánh mắt hơi dịu dàng. "Về sau trứng gà của anh cho em." Lục Huyền nhìn cô gái nhỏ bé trước mắt, nếu như đã gả cho anh, cũng không thể để cô bị đói. Dáng vẻ của anh vẫn ít nói cười như trước, thậm chí lúc xụ mặt còn có chút lạnh lùng dọa người, nhưng trái lại những lời này lại nói rất chân thành. Nói như thế nào nhỉ, từ trước đến nay người không có nhiều tình cảm như Thẩm Vũ, đối với anh cũng chỉ là thích da thịt, thế mà đáy lòng lại hơi có chút áy náy. Chẳng qua áy náy này cũng chỉ có một giây mà thôi. "Em xót anh." Đôi mắt Thẩm Vũ nhìn người đàn ông ở trước mắt, trong đôi mắt sương mù mênh mông còn có chút ấm ức. Trong lòng Lục Huyền không nói rõ là có thứ gì chảy qua, nhưng không khỏi cảm thấy cả người dễ chịu. Hoàn toàn không phát hiện ra, Thẩm Vũ nói xót anh, nhưng cũng không nói bản thân không cần quả trứng gà kia. Trong niên đại này, phần lớn người ăn không đủ no, thịt đỏ là thứ khó mà có được, có thể ăn được trứng gà chính là đồ có dinh dưỡng nhất, giữa chuyện để người đàn ông này ăn, hay là để mình ăn, Thẩm Vũ hoàn toàn không cần làm ra lựa chọn. Chẳng qua cuối cùng vẫn còn phải nghĩ cách kiếm tiền, trước mắt không cầu đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng phải ăn no bụng. Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng chiêng. "Bắt đầu làm việc thôi!" Lục Huyền lấy lại tinh thần nhìn người trước mắt: "Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc." Nói xong, người đàn ông nhanh chân đi ra ngoài. Thẩm Vũ còn chưa rõ ràng trong nhà mình có bao nhiêu nhân khẩu, có bao nhiêu đứa nhỏ, chỉ biết là, từ năm tuổi trở lên đều phải ra ngoài làm việc, còn có hai đứa nhỏ một tuổi, một đứa ba tuổi, phụ nữ trong nhà ngoại trừ bà cụ Lục không ra ngoài, còn có cô và Hứa Nhân vừa gả đến chưa quen thuộc với nơi này không đi, cũng chỉ có chị dâu cả lớn bụng không đi làm. Thẩm Vũ và Hứa Nhân còn phải duy trì hình tượng nhân vật "không hợp nhau", hai người gặp mặt là lạnh nhạt. Cô không có việc gì đến trêu chọc bọn nhỏ. Bà cụ không nhìn nổi người trong nhà rảnh rỗi. "Cô đi giặt hết quần áo của mọi người đi." "Còn cô đi nấu ít nước đậu xanh, lát nữa mang ra ngoài ruộng." "Vợ thằng cả, cô đi..." Bà cụ còn chưa nói xong, Lý Bình ôm bụng: "Ai ôi, mẹ ơi, con đau bụng quá, con không chịu được, con phải vào phòng nằm một lát đây." Nói xong lập tức ôm bụng rời đi. "Làm bộ làm tịch!" "Đứa nào đứa nấy đều là heo đầu thai." Bà cụ lẩm bẩm hai câu, ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Vũ và Hứa Nhân. Thẩm Vũ không từ chối, cười ngọt ngào: "Mẹ, con vừa mới gả đến, còn chưa quen thuộc với thôn chúng ta, như vậy đi, lát nữa con sẽ nấu ít nước đậu xanh đưa cho anh ba, đến lúc đó mẹ cũng uống một ít cho bớt nóng." Sáng sớm bà cụ Lục đã bị cô ầm ĩ đến trong lòng không thoải mái một lúc lâu, bây giờ lại nghe cô nói như vậy, đúng là cảm thấy hơi lạ, thậm chí còn có chút ngoài ý muốn. Bà cụ đứng dậy, đi vào nhà bếp, lấy một ít đậu xanh trong tủ khóa ra, do dự một lúc lại lấy thêm đường phèn. Thẩm Vũ đứng bên nhìn cảnh này, làm bộ đáng thương nói. "Mẹ, mẹ phải cho thêm nhiều đường vào, nếu không muốn bỏ thì đừng bỏ, nếu không mẹ bỏ vào chút đó, lãng phí đường cũng không ăn ra vị gì." Bà cụ Lục lại nhìn Thẩm Vũ. Thẩm Vũ cười khanh khách, ánh mắt cực kỳ chân thành "Thật à?" Thẩm Vũ: "Đó đương nhiên là thật, bỏ nhiều chút, người trong nhà còn biết ơn mẹ đó." Trong lúc nói chuyện, Thẩm Vũ đã tự mình lấy thêm mấy cục đường. "Trong nhà bếp nóng, mẹ ra ngoài cho mát." Chờ đến khi bà cụ Lục kịp phản ứng, người đã bị đẩy ra khỏi nhà bếp, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vũ đang bưng non nửa bát đường phèn. Trong lòng vừa hối hận vừa không hiểu sao bản thân lại trúng mê hồn gì mà nghe theo cô. Tất cả đều vì gương mặt kia. Bà cụ Lục lẩm bẩm một câu: "Hồ ly tinh!" Hứa Nhân đương nhiên đi theo Thẩm Vũ, hai người bọn họ ở nơi xa lạ, niên đại xa lạ, vẫn nên ở cùng nhau sẽ yên tâm hơn. Nhìn động tác của Thẩm Vũ, cô ấy nói: "Cậu thật là, còn muốn nấu nước đậu xanh cho bọn họ à?" Thẩm Vũ nhìn bên ngoài, quá nóng, lại nhìn Hứa Nhân: "Trong một chốc một lát sẽ không thể quay về được, cũng không thể làm ăn, trước khi chưa tìm được đường ra, không thể đắc tội với người ta!" Ít nhất cũng phải đánh người một bàn tay, cho một quả táo ngọt. Trên người cũng không có tiền gì, cũng không trở về được nhà mình, Hứa Nhân trầm mặc một lúc, cảm thấy Thẩm Vũ nói đúng, nhìn xuống bếp lò đã tắt. "Mình đi gọi bà cụ qua nhóm lửa." Bà cụ kia nói chuyện không xuôi tai, Hứa Nhân lại là người nóng tính, Thẩm Vũ cảm thấy vì hòa bình, vẫn nên để cô đi qua thì tốt hơn, cô sợ Hứa Nhân sơ ý một chút sẽ đánh bà cụ. Thẩm Vũ đi tìm bà cụ Lục nói chính mình không biết nhóm lửa. Bà cụ Lục lẩm bẩm: "Mẹ cô dạy cô kiểu gì vậy? Ngay cả việc nhóm lửa cũng không biết." "Đây là đến nhà tôi, tôi là người tốt, nếu gả vào nhà người khác, cô nhất định là bị đuổi đi rồi." Thẩm Vũ: "Không biết, con còn chưa gả đến nhà người khác, hay là thử trước?" Bà cụ Lục:... Thẩm Vũ nói xong lại cười: "Mẹ à, danh tiếng của mẹ ở thôn chúng ta, con cũng đã nghe qua rồi, nếu như mẹ không tốt, mẹ con cũng không gả con đến đây." Trong lòng bà cụ Lục vừa còn nghẹn một cục, lúc này lại xuôi tai.