Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:13:57
Lục Huyền lái xe tới bên cạnh xưởng máy móc, dừng xe đạp lại xách đồ ăn xuống, chào hỏi với bảo vệ.
"Chú, cháu đến đưa ít đồ cho anh hai cháu." Nói xong lại lấy một bó rau cải đưa cho ông bác.
Thẩm Vũ nói tiếp: "Bác cầm về nhà ăn đi."
Rõ ràng là ông bác này cũng quen Lục Huyền, nhìn Thẩm Vũ một lát nói: "Vợ cháu à?"
Lục Huyền gật đầu.
"Không tệ không tệ, nhìn là biết cô gái tốt."
Thẩm Vũ nghĩ thầm ông ta nói sai rồi.
"Anh trai cháu đang ở phân xưởng số hai, nhưng mà..." Ông bác lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Bảo vệ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì nữa: "Mau đi đi."
Xưởng máy móc nhiều đàn ông, Lục Huyền chỉ dẫn theo Thẩm Vũ đến cửa phân xưởng số hai, khi có người quay đầu nhìn thấy Thẩm Vũ trong mắt hiện rõ chút kinh diễm.
Đời trước Thẩm Vũ đã quen với loại ánh mắt này, lúc này thực ra ánh mắt của người đời sau càng khắc chế hơn chút, cô không để trong lòng.
Trái lại thấy được anh hai của Lục Huyền chạy tới.
Có thể là chạy nhanh, còn đẩy kính đen trên mũi: "Em ba, sao em lại tới đây?"
Lục Huyền đưa túi to đồ ăn trong tay cho anh ta: "Mẹ bảo em mang tới cho anh."
"Mẹ đúng là quan tâm một cách mù quáng, xưởng máy móc quản cơm, mọi người ở nhà ăn là được..."
Thẩm Vũ ở một bên nhìn lão nhị nhà họ Lục này, nói rất nhiều, ít nhất nói nhiều hơn người đàn ông của cô, hơn nữa cô phát hiện đàn ông của nhà họ Lục đúng là mỗi người một cá tính riêng.
Lão nhị nhà họ Lục nhìn trắng hơn nhiều, gầy yếu, đeo kính đen, không giống người trong thôn, trái lại như một người đọc sách, hào hoa phong nhã vô cùng lịch sự.
Hai anh em nói chuyện một lát, đa số là lão nhị nhà họ Lục nói chuyện, Lục Huyền chỉ đáp lại mấy tiếng.
Khi rời đi, lão nhị nhà họ Lục còn nói: "Nhớ nói với Phán Nhi anh rất nhớ con bé."
Phán Nhi là đứa bé đầu tiên nói Lý Bình nấu ăn không ngon, con gái nhà chị dâu hai.
Khi đi ra khỏi nhà máy, chào hỏi với bác bảo vệ xong Thẩm Vũ ngồi lên xe: "Em có cảm giác con người anh hai khá tốt."
Lục Huyền nhíu mày: "Em cảm nhận được từ đâu?"
"Tuy em mới gả cho anh hai ngày, nhưng mà nhìn thái độ của mẹ là biết thích con trai hơn chút, đối với con gái tệ hơn chút. Đứa bé nhà chị dâu cả còn chưa sinh ra, vẫn luôn nhắc tới là cháu trai cưng của mẹ, đối với mấy đứa bé như Phán Nhi thì nói con nhóc chết tiệt..."
"Thái độ của anh hai rõ ràng là không như vậy, nhắc tới con gái thì thật sự rất vui."
Lục Huyền thản nhiên nói: "Nhũ danh Phán Nhi là anh hai đặt, em đọc lại mấy lần xem."
Thẩm Vũ chỉ cảm thấy là cái tên bình thường, Lục Huyền nói ra cô lặp lại mấy lần trong lòng, im lặng rồi.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, bỗng nhiên ngón tay chọc anh hai lần: "Vậy anh nghĩ thế nào?"
"Chúng ta có con, không phải là anh cũng như vậy đấy chứ?"
Trong tai Lục Huyền nghe đều là chúng ta có con, khóe miệng hơi nhếch lên: "Sẽ không, nhưng mà muốn có con thì cũng phải làm chuyện khác trước."
Nói xong anh liếc mắt nhìn về phía Thẩm Vũ một cái.
Thẩm Vũ vốn cảm thấy người nọ là người đàn ông thẹn thùng bảo thủ, vừa nghe thấy những lời này của anh nhất thời chưa phản ứng kịp.
Lục Huyền lại nói: "Hiện giờ anh cũng không muốn có con lắm."
Thẩm Vũ cảm thấy mỗi lần mình nhắc tới con anh đều rất vui: "Vì sao?"
"Chậm trễ chuyện chính."
Lần này Thẩm Vũ phản ứng kịp, gương mặt nhỏ ửng đỏ, tay lại véo eo anh một cái.
Người phía trước phát ra tiếng cười khẽ.
Dạo quanh thị trấn một vòng thời gian đã không còn sớm, sắp tới giữa trưa Lục Huyền dừng lại ở tiệm cơm quốc doanh mua hai cái bánh nướng lại thêm một lạng thịt bò kho cho Thẩm Vũ.
"Ăn trên đường."
Nếu không thì đi trở về lại ăn không đủ no, sáng sớm Thẩm Vũ ăn cơm chị dâu nấu chỉ ăn một chút, uống non nửa bát canh thêm một quả trứng gà, rõ ràng là đồ ăn không hợp khẩu vị.
Mùi thịt bò kho thơm nức mũi, bánh nướng cũng vừa vặn là bánh nướng vừng, cắn một miếng mùi thơm xông vào mũi.
Gần đây Thẩm Vũ ăn thịt là thịt thỏ sáng hôm qua, ở niên đại thiếu thịt như vậy thịt thỏ đã rất ngon, nhưng so với thịt bò vẫn kém rất nhiều, cắn một miếng như vậy cả người từ đáy lòng sinh ra chút thỏa mãn.
Cắn một miếng lập tức nghĩ tới Hứa Nhân.
Xét thấy hai người vẫn duy trì hình tượng "kẻ thù", Thẩm Vũ nói: "Có thể lại mua thêm một cái không? Em muốn buổi tối lén ăn vụng."
Đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Huyền.
Cô có đôi mắt vô cùng linh động, không người nào có thể chống đỡ được, huống chi còn là người đàn ông mới tân hôn.
Lục Huyền không chút suy nghĩ trở về mua thêm một cái.
Dùng giấy dai gói một lát, Thẩm Vũ chuẩn bị lén mang cho Hứa Nhân.
Giàu sang không được quên nhau.
Vừa mới đầu ăn bánh nướng vừng nóng hổi cộng thêm thịt bò kho ngon miệng, lúc này mọi người rất chân thật, bánh bột ngô rất to, thịt cũng không thiếu một miếng nào, ăn một lát Thẩm Vũ cảm thấy không ăn nổi nữa, còn rất khát, đồ ăn khô như vậy thật sự không thể thiếu nước.
"Anh ba, em không ăn hết, anh ăn không?"
Lục Huyền vươn tay nhận lấy phần đồ ăn còn một ít, chỉ hai ba miếng đã ăn xong.
Không ghét bỏ cô một chút nào.
Xe đạp về đến nhà, đã là giữa trưa.
Bà cụ Lục vừa thấy là hỏi: "Đã đưa đồ cho anh hai con chưa?"
Lục Huyền gật đầu.
Xác nhận đã đưa cho con trai cưng của bà ta, lại nhìn thấy đồ Thẩm Vũ cầm, nhìn một lát gương mặt nhăn lại:
"Mua nhiều đồ như vậy, lãng phí tiền bạc!"
"Mẹ, đây là đồ ngày mai con lại mặt phải mang về, mẹ trả tiền cho con đi." Nói xong còn vươn tay với bà cụ Lục: "Mẹ con đều nói mẹ keo kiệt nhất, nếu quà lại mặt khiến bà ấy bất mãn, mẹ con sẽ mắng tới cửa."
"Nhỡ đâu lại dẫn con trở về, lễ hỏi có trả mẹ hay không!"
Bà cụ Lục vốn còn có rất nhiều lời trách mắng Thẩm Vũ, vừa nghe nói muốn dẫn cô về còn không trả lễ hỏi, lông mày lập tức nhíu chặt, trái lại kìm nén lời nói trở về.
"Mẹ, con còn mang sa kỳ mã về cho mẹ, mẹ nếm thử xem ăn có ngon không?" Nói xong còn lấy một miếng sa kỳ mã đưa cho bà cụ Lục.