Chương 47: Cậu Ta Đối Xử Không Tốt Với Em À

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:17:52

Mẹ Thẩm nhìn con gái út bên cửa sổ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy dường như cô đã khác chỗ nào đó. Trong lòng mắng thầm một tiếng: "Con gái gả chồng đúng là như bát nước hắt đi." Không chỉ bà ta có cảm giác này, lão đại nhà họ Thẩm là Thẩm Thù đang nấu cơm cũng cảm nhận được khác biệt. "Em út, em làm sao vậy? Là bị người đàn ông của em bắt nạt sao?" "Cậu ta đối xử không tốt với em à?" "Nhìn dáng vẻ của cậu ta vừa cao vừa to còn hung dữ..." Dáng vẻ của hai chị em có chút tương tự, nhưng Thẩm Thù dịu dàng hơn, đôi mắt không như câu người giống Thẩm Vũ, vẻ mặt hiện giờ có chút mệt mỏi, nhưng mà dáng vẻ cô ấy thật sự là quan tâm Thẩm Vũ. Thẩm Vũ đối mặt với chị cả đối xử không tệ với nguyên thân, không có mâu thuẫn gì đáp: "Không có." Thẩm Thù vẫn rất lo lắng: "Thật sao? Người đàn ông kia của em, nhìn dáng vẻ không giống là người dễ ở chung, nếu bắt nạt em thì em nhớ phải nói, đừng giấu đi có biết không?" Thẩm Vũ gật đầu: "Em biết rồi chị." Trước mắt người đàn ông Lục Huyền này không có gì để chỉ trích, sau này thì người nào cũng không thể chắc chắn được, nhưng mà nói cho nhà họ Thẩm chắc chắn là vô dụng. Còn nói cho chị cả này, trong sách viết hôn nhân của chị cả này đều không tính là tốt, nhận hết ấm ức cũng chỉ có thể cam chịu. Chỉ biết rơi nước mắt đau lòng, trừ những chuyện này ra thì không có tác dụng gì. Nhưng mà đời trước Thẩm Vũ cũng là người chỉ lợi mình, từ trước tới nay sẽ không để mình phải chịu ấm ức. Cha Thẩm trong phòng cũng cảm thấy không thích hợp, dáng vẻ của con rể này quá hung dữ, cũng không giống chàng rể của con gái cả, nói cái gì là cái đó. Có đôi khi ông ta nói chuyện rõ ràng là con rể này còn mất hứng, cau mày, ông ta lại dần trở nên nhút nhát hơn. Con gái gả cho gia đình gì ông ta vẫn biết, không phải là gia đình tốt gì, mẹ chồng không phân rõ phải trái thì không nói, lão tam nhà họ Lục này cũng không phải người tốt lành gì, nghe nói mấy năm trước đánh nhau rất hăng, nhưng mà người ta cho lễ hỏi nhiều nên không có biện pháp. Cuối cùng cha vợ con rể không nói gì nữa. May mà sớm đã chuẩn bị đồ ăn. Cả nhà cùng nhau ăn cơm cho dù không nói gì, cũng có vẻ náo nhiệt một chút, không có xấu hổ như lúc ban đầu. Thẩm Vũ không muốn xách thứ tốt gì cho nhà họ Thẩm, nhưng bánh quẩy và bánh hạch đào đều đã là đồ không tệ ở niên đại này, đều là đồ tốt. Nhà họ Thẩm cũng không chuẩn bị chiêu đãi cô và Lục Huyền thật tốt, chỉ là các loại rau ninh hầm loạn lên. Thẩm Vũ không thích ăn. Lục Huyền thường nói một câu với cha Thẩm, còn lại thì vẫn luôn uống rượu, uống đến mặt đều đỏ bừng lên. Còn lại miếng bánh quẩy cuối cùng. Khi Thẩm Vũ muốn gắp lấy, Thẩm Kế Tổ đã giành trước một bước, ngay khi Thẩm Vũ cảm thấy sẽ không ăn được nữa thì bánh quẩy đặt trước mặt cô. Giọng nói của Lục Huyền không cao lắm: "Ăn đi." Chiếc đũa của Thẩm Kế Tổ dừng ở trong sọt, nhìn Lục Huyền và Thẩm Vũ. Thẩm Vũ cúi đầu không có gánh nặng tâm lý ăn luôn. Lục Huyền nhìn Thẩm Kế Tổ: "Chị gái em không thích ăn món này." Chị gái anh ta không thích, vậy anh ta thích sao? Anh ta cũng không thích mà! Thẩm Kế Tổ muốn nói, nhưng mà khi thấy được cơ bắp trên cánh tay Lục Huyền đều to không chỉ gấp hai anh ta, còn cao hơn anh ta hai cái đầu, gầm thét trong lòng anh ta đều hóa thành cười xấu hổ. Có lẽ là cha Thẩm uống rượu, từ uống rượu với Lục Huyền lại chuyển sang khuyên Thẩm Vũ: "Hãy sống thật tốt, sớm sinh con trai địa vị của con mới ổn định." Thẩm Vũ ăn hết miếng bánh quẩy cuối cùng, bốp một tiếng đặt đũa xuống "Ăn no, con về đây." Nói xong cô đứng dậy, Lục Huyền cũng đứng dậy theo cô. "Cha vợ, mẹ vợ, chúng con đi về trước." Lục Huyền nói. Thẩm Minh Sơn không nghĩ tới vậy mà Thẩm Vũ ném chiếc đũa của cô xuống, người lung lay đứng dậy, chỉ vào Thẩm Vũ nói: "Tiểu tam, con làm trò gì thế? Người nào dạy con như vậy!" Nói xong còn muốn đuổi kịp Thẩm Vũ hỏi một chút. Lục Huyền nhíu mày chặn phía sau Thẩm Vũ, cản cha Thẩm, anh đứng dậy cao hơn cha Thẩm, cha Thẩm vốn còn đang nổi giận đùng đùng lập tức bình tĩnh lại. Lục Huyền nói: "Trong nhà còn việc nhà nông, cha vợ, con và Tiểu Vũ đi về trước." Nói xong một tay nắm lấy tay Thẩm Vũ. Cánh môi của cha Thẩm giật giật. Tuy không biết con gái là đang cáu kỉnh chuyện gì, nhưng mẹ Thẩm cũng cảm nhận được không thích hợp, chẳng qua sau này còn có nhiều việc cần phải nhờ cậy vào con rể này. Mẹ Thẩm cười nói: "Đúng vậy, hiện giờ đều đang bận, về đi." Thẩm Vũ nhìn Lục Huyền kéo tay cô, đều sắp ra khỏi cửa nhà họ Thẩm. "Rổ còn chưa lấy đâu." Giọng nói của cô không cao. Lục Huyền dừng bước lại, lại xoay người lấy rổ đựng bánh quẩy lúc trước. Người nhà họ Thẩm im lặng nhìn cảnh tượng này. Thẩm Kế Tổ tức giận đến mức không hiểu gì: "Cha mẹ, chị ba làm sao thế!" "Không phải cha mẹ nói chị ba trở về sẽ mang gà quay, mang giò heo cho con sao? Ngay... Ngay cả bánh quẩy kia, con cũng không ăn được bao nhiêu..." Cha Thẩm mẹ Thẩm cũng nghĩ mãi không rõ. "Có lẽ là anh rể con hôm nay tâm trạng không tốt, đợi khi nào mình chị con trở về thì mẹ hỏi xem." Bên ngoài sân, Lục Huyền vẫn nắm lấy tay Thẩm Vũ đi về phía xe bò ở ngã tư đường. Lúc này đang là thời điểm ăn cơm, trong thôn cũng không có người mấy. Đi tới đi lui bỗng nhiên Lục Huyền dừng bước lại, hơi khom người nhìn chằm chằm vào Thẩm Vũ. "Làm sao vậy?" Lục Huyền còn chưa mở miệng. Cách đó không xa truyền đến tiếng nói: "Thẩm Vũ, về rồi à?" "Về sớm như vậy sao?" Là bác gái trong thôn, nghe thấy giọng nói còn chưa có động tĩnh gì, người đàn ông vốn nắm lấy tay cô nhìn chằm chằm vào cô nhanh chóng buông lỏng tay cô ra, nhẹ nhàng đứng ở một bên. Thẩm Vũ cười chào hỏi với bác gái: "Đúng vậy, còn công việc ở ruộng nữa." Bác gái kia đánh giá người đàn ông bên cạnh Thẩm Vũ một lát: "Chồng cháu đúng là đẹp trai, cháu cũng rất xinh đẹp, sinh con chắc chắn sẽ đẹp!" Người ngoài nói chuyện đều dễ nghe hơn cha Thẩm nói nhiều.