Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:25:20
Nhưng mà rõ ràng trong lòng Long Ngọc Kiều có việc, cộng thêm rừng cây có nhiều loại thực vật, căn bản không phát hiện ra bọn họ.
Cô ta càng đi càng xa, núi Lão Nhai chính là vách núi, rất to, càng đi một lát ánh sáng càng tối tăm, hiếm khi có người đi tới bên này.
Long Ngọc Kiều thì không sợ hãi.
Cũng phải thôi, cô ta là con gái ruột của tác giả, tất cả vận may tốt đều ở trên người cô ta, không sợ cũng rất bình thường.
Đi được hai mươi phút Thẩm Vũ đều hơi mệt mỏi, cuối cùng cũng thấy cô ta dừng lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, đảo mắt một cái thấy được cô ta lén lút đi tới dưới một vùng vách núi.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân gần như là cùng đi theo bước chân của cô ta, lẳng lặng nhìn cô ta, dường như là cô ta đang giấu thứ gì đó, lại dường như đang lấy thứ gì đó.
Bận rộn khoảng mấy phút, Thẩm Vũ đứng ở phía xa thấy cô ta lại khảy cỏ, khôi phục hiện trường như cũ xong thì phủi tay, vội vàng tới, lại vội vàng rời đi.
Cũng phải thôi, tuy công việc ghi công điểm của cô ta có thể lười biếng, nhưng cũng không thể rời đi thời gian quá dài.
Khi đi lo trước lo sau, nhìn khắp nơi một lát.
Cũng không biết là nhận thấy được gì không đúng còn nhìn về phía Thẩm Vũ và Hứa Nhân một cái, ngay lập tức Thẩm Vũ kéo Hứa Nhân ngồi xổm xuống trốn phía sau tầng lá xanh.
Long Ngọc Kiều nhìn lá cây lung lay, ngoại trừ gió thổi qua thì đâu có người.
Là cô ta tự mình dọa mình.
Nghĩ tới gì đó khóe miệng cô ta không khỏi nhếch lên, bước đi vô cùng nhẹ nhàng.
Trơ mắt nhìn cô ta đi xa, Thẩm Vũ nhìn Hứa Nhân một cái.
Một tay Hứa Nhân cầm cung tiễn, vẻ mặt bình tĩnh: "Hai ta đi xem cô ta lén lút làm gì đi."
Nhìn từ phía xa, là một vách núi.
Đi tới nhìn vậy mà còn có một cái động, kéo thảm thực vật phía trên ra là một tầng lá cây mục nát màu nâu, nhưng rõ ràng là có dấu vết do người làm ra.
Hứa Nhân nhìn lá cây mục nát còn dính chút hơi nước, nhíu mày theo bản năng.
Thẩm Vũ đã nói: "Cậu theo dõi bốn phía nhé, để mình."
Khi nói chuyện cô gạt lá cây ra, xúc cảm nhao nhão dinh dính, ẩm ướt, cô vừa kéo ra còn có một đám côn trùng sợ hãi chạy loạn khắp nơi.
Cho dù là Thẩm Vũ, trong lòng cũng không khỏi có chút ghét bỏ.
Nếu đều không tìm thấy được gì, cô sẽ tức chết mất!
Cũng may sau khi cô lục lọi một lát, lấy ra được một thứ gì đó to to, hơi rối một chút, Thẩm Vũ nhìn Hứa Nhân:
"Tìm được rồi."
Sau khi nói xong, cô kéo thứ đó ra.
Đôi mắt của Thẩm Vũ sáng lên.
"Tiểu Nhân Nhân, cậu xem!"
Hứa Nhân nhìn đồ trên tay Thẩm Vũ, nhân sâm hoang dã thô cỡ hai ngón tay, dài cỡ bàn tay, màu sắc vàng rực, hình xoắn ốc rất sâu, có vô số rễ cây, muốn nói về hình dạng thì giống y như ông cụ.
"Nhân sâm hoang dã, nhìn niên đại cũng không ngắn, phải trên 30 năm."
Thẩm Vũ đưa nhân sâm cho Hứa Nhân, nghĩ một lát nói: "Không dùng sợi dây đỏ buộc chặt, có chạy mất hay không?"
Hứa Nhân trợn trắng mắt.
"Nói đùa thôi." Thẩm Vũ lại tìm bốn phía một lát nhưng không tìm được gì, cô chuẩn bị khôi phục nơi này trở về như cũ.
Bỗng nhiên Hứa Nhân gọi một tiếng: "Cẩn thận!"
Khi Hứa Nhân kêu lên Thẩm Vũ cũng ngẩng đầu, ngay sau đó cả người cứng đờ.
Đôi mắt to đối diện với đôi mắt nhỏ.
Màu sắc hoàn toàn dung nhập vào vách núi, nhìn thoáng qua thì giống như một cành gỗ, thô cỡ cổ tay.
Đôi mắt của Thẩm Vũ nheo lại suýt nữa ngất xỉu, sao Long Ngọc Kiều vào đây thì tìm được nhân sâm hoang dã, mình vào thì là rắn như vậy!
Đời trước cô không xui xẻo như thế, nhất định là tác giả đang hại cô!
Cuộc đời này Thẩm Vũ sợ không nhiều thứ lắm, rắn là một loại, còn có ếch xanh nhao nhão dinh dính, cá chạch, giun...
Rắn phát ra âm thanh lè lưỡi.
Phì phì.
Chỉ trong nháy mắt tâm tư vui sướng vừa rồi của Thẩm Vũ hoàn toàn biến mất, trên trán thấm ra mồ hôi tinh mịn...
Đột nhiên một bàn tay bất ngờ vươn tới.
Cùng lúc đó, con rắn kia cũng lao lên.
Sợ hãi tới mức tận cùng nên Thẩm Vũ đã không thể phát ra âm thanh, cô hoảng sợ há to miệng, cơ thể tránh đi theo bản năng...
Một lát sau Hứa Nhân nói: "Không sao rồi!"
Thẩm Vũ vừa quay đầu lại, thì thấy cảnh tượng cũng suýt nữa dọa cô ngất xỉu.
Một tay của Hứa Nhân nắm lấy con rắn bảy tấc, con rắn còn đang quấn quanh cánh tay của cô ấy.
"Ôi mẹ ơi!"