Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:15:33
Trước khi Lục Huyền và Lục Diệp biến mất hai người cách xa nhau hơn một thước, người nào cũng không để ý tới người nào.
Đợi hai người kia biến mất hoàn toàn, Thẩm Vũ giống như dâng vật quý lấy bánh nướng vừng giấu kỹ ra:
"Cho, thêm thịt bò, cậu nếm thử đi!"
Hứa Nhân cũng rất đói bụng.
Ngửi mùi thơm, bóc túi giấy dai ra cắn một miếng, cả người đều có chút thỏa mãn.
"Mình ôm suốt đường đi về nhà vẫn còn nóng, chỉ đợi đưa cho cậu, không nghĩ tới cậu không ở nhà."
"Có lẽ hiện giờ mùi vị không còn ngon như trước nữa."...
Hứa Nhân là người hay soi mói, hai bữa cơm hôm nay cô ấy không ăn được mấy miếng, đặt ở trước đây cô ấy sẽ không lựa chọn ăn, lúc này ăn rất hăng say, chưa từng cảm thấy thịt bò kho ăn ngon như vậy.
Thẩm Vũ nhìn thấy thế đều đau lòng.
Lục Huyền và Lục Diệp đi giấu lợn rừng, buổi tối mới chuẩn bị đưa tới chợ đen, đường núi khó đi tạm thời chưa về.
Thẩm Vũ nghĩ tới trong sách Long Ngọc Kiều sống tốt ở thời đại này kiểu gì.
"Không bằng chúng ta cũng đi tìm nhân sâm kia xem, đến lúc đó bán đi mua thịt ăn, cô ta chính là lên núi kiếm ăn..."
Hứa Nhân vừa ăn bánh vừa gật đầu, những lễ nghi danh viện học được trong đời trước lúc này đều bị cô ấy ném ra sau đầu.
Rất đói, ăn cũng rất nhanh.
Lau tay một cách tùy ý, còn giấu giấy dầu ở một chỗ bí mật không nhìn thấy.
"Tác giả của quyển sách này rất sủng ái cô ta, không chỉ bà cụ Lục gặp người nào cũng chán ghét đều đối xử với cô ta y như con gái ruột, ngay cả vào trong núi đều sẽ có mấy thứ như nhân sâm linh chi xuất hiện trước mặt cô ta, đều không gặp nguy hiểm, còn viết hai ta đáng ghét như thế. Cậu nói xem, Long Ngọc Kiều có phải là phiên bản nâng cấp của người mà chúng ta quen biết trong hiện thực hay không?"
"Hận hai chúng ta nên viết hai chúng ta vừa thảm vừa hư hỏng như thế, bởi vì nhân vật chính là cô ta, cho nên viết tính cách tốt, mọi người đều thích cô ta, còn là phúc tinh, con lợn rừng bị thương sắp chết đều có thể tự mình chạy tới dưới chân cô ta..."
Hứa Nhân nhíu mày, cô ấy sử dụng quyền cước còn được, nhưng mà chuyện động não cô ấy không muốn nghĩ chút nào, nghe Thẩm Vũ nói như vậy cô ấy cảm thấy chuyện này cũng có khả năng.
Cẩn thận suy nghĩ một lát cô ấy nói: "Nhưng mà mình không biết người nào tên Long Ngọc Kiều."
Thẩm Vũ cũng không biết.
Cô đang định nói chuyện, phía trước truyền đến tiếng kêu: "Vợ à! Đã giấu xong."
Hai người nghe thấy giọng nói yên lặng tách ra xa một chút, mặt người này thối hơn người kia, Thẩm Vũ còn lén đưa cho Hứa Nhân hai viên kẹo sữa thỏ trắng, Hứa Nhân lưu loát cất đi.
Lợn rừng chính là thu hoạch lớn nhất.
Trải qua trận này, mấy người không ở lại sau núi nữa.
Còn chưa tới cửa nhà, mấy người đứng ở cửa nhìn về phía bọn họ.
Phán Nhi là người chạy tới đầu tiên.
Nhìn Hứa Nhân chật vật, lại nhìn Thẩm Vũ một lát.
Ánh mắt của cô bé hoảng sợ trợn to: "Thím ba, thím thật sự tới sau núi đánh thím tư ạ?"
"Thím tư bị thương!"
Phán Nhi nói với mấy người ở cửa.
Hứa Nhân không để lộ dấu vết nhìn Thẩm Vũ một cái.
"Thím ấy hỏi cháu đi tìm thím cãi nhau sao? Cháu đã nói là đi đánh nhau mà."
Cộng thêm Hứa Nhân bị thương như vậy, lúc này nhìn không khác gì đánh nhau một trận.
Trải qua Phán Nhi gào lên, người tới chỗ bọn họ càng đông.
"Ai ôi! Đều đánh nhau chảy máu rồi!"
"Em dâu ba, em như vậy quá kỳ cục!"
"Sao có thể đánh người ta thành ra như thế!"...
Cô một lời tôi một câu, con lợn rừng kia không thể bị lộ ra, bị lộ ra sẽ phải sung công hết, người nào cũng đã hiểu ngầm được chuyện này.
Thẩm Vũ nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đánh thì đánh, làm sao?"
"Hai bọn em không phải ngày đầu tiên không hợp nhau."
Bà cụ Lục nhìn hai người bọn họ một vòng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại câm miệng, trái lại nhìn về phía Hứa Nhân nói:
"Vóc dáng con cao to như vậy, cũng không đánh lại được nó sao?"
Khi nói những lời này, trong mắt có chút thất vọng.
Cũng không phải vì lý do khác, ngày hôm qua bà ta còn đang suy nghĩ gả tới trong nhà bà ta cũng phải hòa thuận làm việc, hôm nay bà ta lại phát hiện, nhà lão tam luôn khiến người ta khó chịu.
Khiến người ta khó chịu còn không thể làm gì được cô.
Hôm nay bà ta lại hy vọng hai đứa con dâu này đánh nhau.
Đánh nhau bà ta cũng thoải mái hơn một chút.
Hứa Nhân nhìn lướt qua Thẩm Vũ, không để ý tới người nào đi nhanh vào sân, đi tới trước vòi nước rửa mặt xử lý đơn giản chỗ cánh tay bị nhánh cây làm trầy ra, động tác sạch sẽ lưu loát.
Thẩm Vũ cũng thở hổn hển rời đi.
Đương nhiên là Lục Huyền đuổi kịp.
Bà cụ Lục ở phía sau nói với hai bọn họ xế chiều hôm nay phải bắt đầu làm việc.
Những người khác thì chặn lại Lục Diệp tính tình tốt nghe ngóng đầu đuôi mọi chuyện.
"Có phải rất lợi hại hay không?"
"Miệng lưỡi sắc sảo!"
"Còn cầm súng săn à?"
"Không có dùng súng đấy chứ!"
Lục Diệp cũng không biết đáp thế nào, hiện thực khác biệt hoàn toàn với những người này nghĩ, anh ta lại không thể để lộ chuyện lợn rừng ra.
"Ai ôi, trên người em cũng có máu à?"
"Sao em không ngăn cản một chút?"
Có người nói chen miệng: "Vậy lão tứ không phải là đối thủ của lão tam à!"
"Hai vợ chồng các em đúng là đáng thương."
Lục Diệp muốn nói máu trên người anh ta là máu lợn rừng.
Long Ngọc Kiều cũng nhìn thấy cảnh này, người khác đều đang hỏi đông hỏi tây muốn nghe được sự tình, cô ta thì nhìn về phía Hứa Nhân đang xử lý vết thương trên cánh tay trong sân, sau đó đôi mắt có vẻ đăm chiêu nhìn về phía bóng dáng Thẩm Vũ đi vào nhà...
Đêm dài.
Lục Huyền thay bộ quần áo rách rưới màu lam sẫm ra cửa, trong tay còn cầm một tấm vải dệt, nhìn về phía Thẩm Vũ:
"Em đi ngủ trước đi."
Hai bọn họ đi xử lý con lợn rừng hơn 100 cân kia, Thẩm Vũ tự biết lúc này đi theo chỉ làm chậm trễ việc của anh, nên ngoan ngoãn gật đầu.
Tóc dài mềm mại khóc ở sau người, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm anh, không hiểu sao Lục Huyền lại nghĩ tới dáng vẻ cô ăn kẹo sữa thỏ trắng, trong cổ hơi ngứa ngáy, kiềm chế bản thân xoay người đi.