Chương 23: Anh Tắm Chưa?

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:11:22

Anh ho khan một tiếng: "Là con cháu của nhà họ Lục, cũng là con của anh ả, hay là để anh ấy rửa bát đi." Bà cụ Lục bị lời nói không đâu vào đâu của anh làm cho tức giận: "Nói linh tinh gì đấy!" "Anh cả con là con cả của nhà chúng ta, sao có thể vào phòng bếp rửa bát, không được." Người đàn ông ba mươi mấy ngồi ở một bên cũng nói: "Lão tam, em đang nói gì thế! Sao anh có thể rửa bát được!" Vẻ mặt Lục Huyền không đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ, anh vốn cũng biết anh cả sẽ nói như thế mà: "Mẹ phân công rõ ràng một chút, không thể luôn là vợ con bận việc được." Thực ra bà cụ lục cũng cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng lại cảm thấy vợ lão tam lão tứ mới vào cửa nên cho chút sắc mặt, nếu không sau này bà ta còn không bị con dâu đo nắn à. Không nghĩ tới lúc này mới có một ngày, con trai của mình đã đứng ra nói thay vợ. Con trai lớn, dưỡng lão còn phải dựa vào con. Bà cụ Lục không hợp với con dâu, nhưng mà không muốn dễ dàng làm mất lòng con trai mình. Bà ta lập tức nhìn về phía Lý Bình: "Đồ ham ăn biếng làm!" "Mấy đứa thay phiên nấu cơm, nhà lão đại lão nhị cùng nấu cơm, nhà lão tam lão tứ rửa bát dọn dẹp phòng bếp. Khi nhà lão tam lão tứ nấu cơm, nhà lão đại lão nhị rửa bát dọn dẹp phòng bếp." Thẩm Vũ nhìn về phía Long Ngọc Kiều không nói chuyện. Long Ngọc Kiều lập tức có dự cảm xấu. Quả nhiên Lý Bình nghe thấy sắp xếp như vậy, cũng nhìn Long Ngọc Kiều: "Mẹ, vậy Ngọc Kiều thì sao ạ?" Trong mấy con dâu này, muốn nói thích nhất bà cụ Lục thích nhất là Long Ngọc Kiều chắc chắn sẽ thành con dâu từ thành phố tới, diện mạo dịu dàng ít nói, người ngoài không thể so sánh được. Nghe được con dâu cả chĩa mũi mâu về phía Long Ngọc Kiều, bà cụ Lục tức giận: "Không nói với chuyện Ngọc Kiều còn chưa phải con dâu mẹ, cho dù đã kết hôn với tiểu ngũ, con bé đi học đi làm đều không cần nấu cơm rửa bát." Thẩm Vũ nói câu: "Mẹ, mẹ nói như vậy là nói chúng con trời sinh chỉ có thể nấu cơm rửa bát sao?" "Khi ăn cơm cũng không thấy cô ta ăn ít đi chút nào."... Tuy Lý Bình không thích Thẩm Vũ, lúc này được nhắc nhở phát hiện người chân chính không làm việc là Long Ngọc Kiều, thậm chí công điểm của cô ta cũng là của bản thân: "Khi ăn cơm cô ta cũng ăn, dựa vào cái gì làm việc thì không liên quan tới cô ta? Theo con thấy đều phải làm việc cùng, cô ta chỉ là nhân viên ghi công điểm, chẳng lẽ còn mệt hơn nhà lão nhị sao?" Vương Hoa đột nhiên bị điểm danh. Cô ấy nghĩ một lát cũng nói: "Công việc của em đúng là rất mệt, hơn nữa Ngọc Kiều cũng không nộp lương thực chung, chồng em đi làm ở thị trấn cũng phải nộp tiền, em cũng không lười biếng."... Thấy tất cả mọi người đều nói mình, Long Ngọc Kiều cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, mình sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cô ta cười gượng nói: "Mọi người đừng nóng giận, khi em không bận cũng sẽ nấu cơm, rửa bát." Bà cụ Lục nghe cô ta nói chuyện thì nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, con đi giúp bọn họ." Công việc rửa bát ngày hôm nay, là Lý Bình và Vương Hoa. Thẩm Vũ ra khỏi phòng, duỗi lưng mỏi nhìn xung quanh một lát thấy không có ai, vội nói với Lục Huyền: "Anh ba, cảm ơn anh." Tuy hiện giờ đã là xã hội mới, nhưng mà nhà họ Lục vẫn dựa theo logic nam quản việc bên ngoài nữ quản việc gia đình, cũng không đúng, thực ra con dâu gả tới nhà họ Lục cũng phải đi làm việc, ví dụ như Vương Hoa, mỗi ngày cũng có thể lấy được sáu bảy công điểm, về nhà còn phải chăm sóc đứa bé, còn bận rộn việc nhà... Đàn ông làm xong công việc ngoài ruộng, vậy chính là làm xong công việc. Tuy người đẹp ở bên nhưng anh cũng là người thời đại này, Thẩm Vũ không ôm ấp quá nhiều hy vọng đối với anh, có thể ngủ cùng cũng được, nếu có thể trở về cô vẫn muốn trở về. Nếu không thể trở về. Thẩm Vũ nghĩ tới đây trong lòng hơi cô đơn, gia sản cô gây dựng được! Không thể trở về, vậy cô cũng sẽ dốc sức khiến mình sống tốt ở thời đại này một chút. Việc nhà nông gì đó, tuy đời trước Thẩm Vũ cũng có lúc sống không tốt lắm, nhưng trong thành phố không có nơi làm ruộng, cô căn bản chưa từng làm ruộng, nhưng cô xem tin tức cũng biết làm ruộng là chuyện không dễ dàng, ở thời đại này thì càng không dễ. Vẫn là phải nghĩ biện pháp khác. Lục Huyền không biết cô đang nghĩ gì, nhìn ánh trăng nhỏ giọng nói: "Đi ngủ đi?" Sắc trời đã muộn lắm rồi. Tối hôm qua là u mê hồ đồ ngủ với nhau, hôm nay hai người đều tỉnh táo, Thẩm Vũ nhỏ giọng nói: "Anh tắm chưa?" "Mới tan làm trở về đã tắm." Thẩm Vũ nghĩ một lát nói: "Em còn chưa tắm." Trong bóng đêm yết hầu của Lục Huyền hơi nhúc nhích, cổ và tai đều đã âm thầm đỏ bừng lên. Giọng nói cũng thoáng khàn khàn: "Lát nữa anh đi nấu nước cho em." Rõ ràng là lúc này không thể, phòng bếp còn có người đang rửa bát, Lục Huyền cảm thấy giữa hai người như có thứ gì đó dinh dính nóng hổi, lúc này lại rảnh rỗi không có việc gì làm, chỗ khác thật sự có chút xu thế... Khác thường. Lục Huyền bất ngờ nói: "Anh đi giặt quần áo trước." Anh vào phòng ngủ, lấy quần áo của mình và Thẩm Vũ cầm đi giặt, khi lấy được miếng vải dệt nhỏ người vốn đã nóng, lại càng nóng hơn... Thẩm Vũ ở bên cạnh thấy được: "Cái đó phải tách ra giặt." Lục Huyền đáp theo bản năng. Cầm quần áo ra ngoài, cảm thấy thứ này phải giặt trong lén lút. Thẩm Vũ nhìn bóng lưng anh rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên. Nấu cơm cô không thành vấn đề, rửa bát cô thật sự không thích, nếu muốn anh rửa bát, nhìn dáng vẻ này có lẽ anh cũng đồng ý đúng không? Người đàn ông có dáng vẻ chủ nghĩa đại nam tử. Giặt quần áo dễ nói chuyện như thế, bên trong còn có đồ lót của cô, trái lại hành động không giống rồi. Thẩm Vũ dọn dẹp giường một lát. Lục Huyền giặt quần áo xong phơi lên trên dây, đồ lót của Thẩm Vũ được anh treo ở trong phòng. Lý Bình ở trong phòng bếp thấy được Lục Huyền đang giặt quần áo, trong lòng ghen tị nói: "Thẩm Vũ kia, đúng là con hồ ly tinh."