Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:07:39
Vừa che khói dầu đề phòng phả lên mặt, vừa nói: "Cậu yên tâm, có cơ hội ly hôn, mình nói với cậu"
Hứa Nhân lại ghét bỏ vứt củi vào: "Được, vậy cậu ly hôn, mình đi theo cậu..."
Hứa Nhân vừa mới nói xong, một bóng người che khuất ánh sáng trong bếp, nhà bếp đột nhiên tối đi, ánh sáng thay đổi khiến cho Thẩm Vũ liếc mắt nhìn ra cửa.
Liếc thấy một người đàn ông quen thuộc, trong tay còn cầm theo con thỏ đã được làm sạch, vai rộng eo hẹp, đưa lưng ngược chiều ánh sáng, từ góc độ này, không nhìn thấy rõ mặt anh, từ chỗ đuôi xương cụt, Thẩm Vũ dâng lên một loại dự cảm xấu.
Hứa Nhân cũng đã phát hiện ra, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi: "Gả vào một nhà với cậu, đúng là khổ tám đời!"
Thẩm Vũ khua muôi trong nồi: "Mình mới là người xui xẻo, sớm biết cậu cũng gả vào nhà này, mình còn lâu mới lấy chồng."
Hứa Nhân: "Hừ!"
Thẩm Vũ: "Ặc."
Không biết người ở cửa đã nghe bao lâu, lại nghe được bao nhiêu, rõ ràng Thẩm Vũ đã sớm phát hiện ra người đàn ông, còn ra bộ như mơ hồ: "Sao anh lại qua đây?"
"Mẹ nói không để cho đàn ông vào bếp, anh đừng qua đây."
Giọng nói Thẩm Vũ dịu dàng ngọt ngào, trong lòng lại nghĩ đừng đến cản trở cô và Hứa Nhân tán gẫu.
Người đàn ông trầm mặc không nói, đi vào bếp, đặt con thỏ đã được làm sạch xuống: "Buổi sáng bắt được, nấu."
Vì để câu được bạn trai, Thẩm Vũ học nấu cơm, nhưng đó đều là nguyên liệu đã được sơ chế, đâu còn nguyên như thế này.
Vừa rồi còn bảo người đàn ông rời đi, lúc này nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, giọng của Thẩm Vũ càng mềm: "Anh Huyền, em không biết chặt cái này, em sợ."
Trong tay Hứa Nhân cầm củi, bị giọng nói này của cô làm cho chấn động đến nổi da gà, củi trong tay cũng bị làm rơi mất.
Lưng Lục Huyền cũng hơi cứng lại, hầu kết lên xuống, lông mày lại càng nhăn lại: "Nói chuyện bình thường chút."
"Ha ha ha..."
Hứa Nhân nghe được câu này, phát ra tiếng cười chế giễu, cười đến nghiêng ngả.
Thẩm Vũ cũng cảm thấy vứt mị nhãn cho tên mù nhìn, im miệng không nói chuyện.
Trong phòng ngoại trừ tiếng cười của Hứa Nhân cũng chỉ có tiếng chặt thịt của người đàn ông.
Thẩm Vũ dùng một tay đảo đồ ăn trong nồi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía người đàn ông đưa lưng với cô, chỉ mặc một bộ quần áo cùng màu ngắn tay, không, là kiểu áo không tay ở đời sau, hai bên cơ bắp lộ ra ngoài, vừa lúc tạo thành độ cong, vừa không nhìn quá khoa trương, vừa không quá gầy yếu, hoàn toàn chính là dáng người mà cô thích.
Cô và Hứa Nhân từng thảo luận qua, nếu như về sau có nhiều tiền sẽ bao nuôi một số tiểu thịt tươi, chính là kiểu như vậy.
Nhưng phần lớn đều là đang cố ý khoe khoang, khoe khoang một cách quá mức, có vẻ hơi ngán, nhưng trên người đàn ông này không có một chút nào loại tục khí kia, còn có một loại cảm giác đẹp trai mà không biết, loại cảm giác này hoàn toàn tốt.
Thậm chí lúc cúi đầu trầm mặc không nói chặt thịt, nhìn còn có chút không giỏi ăn nói, nhưng lại rất giỏi giang.
Ánh mắt Thẩm Vũ thoải mái dừng trên người đàn ông, không nghĩ đến, kiếp trước tìm cũng không tìm được, trái lại vừa mở mắt ra, trực tiếp kết hôn với kiểu người này, cũng xem như phúc báo khi cô xuyên qua nơi nghèo nàn này.
Ngay khi cô nhếch môi cười, trong đầu đang so sánh một vài hạng mục, người đàn ông quay đầu liếc qua cô: "Nồi khét."
Lúc Thẩm Vũ luống cuống tay chân đi đảo đồ ăn mới phát hiện, đơn giản là người đàn ông kia lừa cô.
Đồ ăn không bị cháy, chỉ là bị chín quá.
Thẩm Vũ múc ra.
Lại bỏ thịt thỏ mà người đàn ông đã chặt xong vào nồi, cũng không biết cơ thể này đã bao lâu không ăn đồ ăn mặn, mùi ớt hòa lẫn với mùi thơm của thịt thỏ, trong bụng không nhịn được sôi ùng ục.
Trong sân đều là mùi thơm của đồ ăn.
"Nghe nói cuộc sống của nhà vợ thằng ba không tốt lắm, không nghĩ đến nấu cơm ăn rất ngon."
"Đúng vậy, ngửi mùi đồ ăn, mùi thơm bay ra chọc cho bụng tôi càng đói."
"Nhanh rửa tay đi."
Bếp nhà họ Lục là bếp lò đất, tốc độ nấu cơm rất nhanh, lửa cháy lớn, hương vị cũng khá ngon, không cần bỏ quá nhiều gia vị, chủ yếu là bây giờ cũng không có quá nhiều gia vị.
Thịt thỏ xào, khoai tây xào cay, cháo ngọc mễ, trứng gà đều đã chín.
Lúc nấu cơm ngoại trừ Thẩm Vũ và Hứa Nhân thì không có ai đến, vừa nghe nói ăn cơm, mấy người lục tục qua.
Trong sách, người kết hôn với Thẩm Vũ chính là lão tam, người kết hôn với Hứa Nhân chính là lão tứ.
Đời này nhân khẩu nhà họ Lục đông đúc, bảy anh em, thêm một cô con gái.
Phía sau lão tứ là lão ngũ tự do yêu đương, còn chưa kết hôn, nhưng đối phương là thanh niên trí thức xuống nông thôn, không có chỗ ở ở điểm thanh niên trí thức, đến ở nhờ nhà họ Lục, lâu ngày sinh tình.
Lão lục còn chưa có kết hôn cũng chưa yêu đương, nhỏ nhất là lão thất, còn đang học cấp hai.
Con đầu là con gái, đã kết hôn, trong hàng con trai, anh cả và anh hai đều đã kết hôn, Thẩm Vũ cũng từ xưng hô với cô, đánh giá ra người nào lớn người nào nhỏ.
Người phụ nữ tầm 30 tuổi đang mang thai, mặt tròn cắt tóc ngắn có vẻ dịu dàng, là vợ anh cả.
Vợ anh hai là người phụ nữ chải tóc ra sau, xương gò má hơi cao, làn da cũng đen hơn, vừa ốm vừa cao.
Đối tượng của lão ngũ cũng không khó nhận ra, trong đám người mặc quần áo màu xám bị giặt đến hơi bạc màu, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc đen chia ba phần kết thành bím tóc thả ở phía sau, một đôi mặt rất to, trong tay còn cầm một quyển sách, nhìn thấy Thẩm Vũ nhìn qua mình, trong nháy mắt nở nụ cười thân thiết.