Chương 41: Vợ À, Đi Ngủ Đi?

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:16:13

Động tác của hai anh em Lục Huyền và Lục Diệp im ắng, ở trong đêm đen nhìn có chút quen tay. Dường như trong tay còn cầm thứ gì đó như mặt nạ bảo hộ, Thẩm Vũ cảm thấy có khả năng hai anh em này không phải là lần đầu tiên tới chợ đen, nghĩ tới số tiền, số phiếu mà anh cho. Tuy tiền không nhiều lắm, nhưng ở thời đại này anh nộp của chung cưới vợ còn có thể tích cóp được như thế, có lẽ cũng không phải chỉ dựa vào mỗi làm ruộng kiếm công điểm. Còn có phiếu đồng hồ kia, đó là phiếu công nghiệp, nông thôn bình thường không có, Lục Huyền lấy từ đâu ra? Trong sách không viết nhiều như vậy, trong sách miêu tả nhiều nhất là Long Ngọc Kiều và lão ngũ nhà họ Lục. Khi Thẩm Vũ đang suy nghĩ miên man, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Là mình." Nghe thấy được là giọng của Hứa Nhân. Thẩm Vũ vội vàng xuống giường mở cửa. Hứa Nhân ôm một cái chăn mỏng đi vào: "Mình tới tìm cậu ngủ, đợi anh ấy trở về mình lại về." Nói xong nằm xuống vị trí ban đầu của Thẩm Vũ, một bàn tay ôm lấy eo cô: "Mình mệt, mình ngủ một lát, hai ngày nay mình vẫn luôn không ngủ ngon." Ở bên cạnh Thẩm Vũ, Hứa Nhân cảm nhận được an toàn hơn phân nửa không cảm nhận được ở nơi khác. Thẩm Vũ cũng có cảm giác như vậy, nếu không phải có Hứa Nhân ở đây, một mình cô đột nhiên tới nơi xa lạ không biết sẽ bất an cỡ nào. Hai bọn họ ở bên cạnh nhau như vậy thật sự rất tốt. Chuyện gì cũng dám làm! Thẩm Vũ cũng kéo chăn đi ngủ, không biết là qua bao lâu bên cạnh đột nhiên có động tĩnh, Hứa Nhân ôm chăn chọc Thẩm Vũ: "Bọn họ về rồi, mình đi trước đây." Thẩm Vũ dán sát vào cửa nhìn ra bên ngoài đều không thấy được gì. Hứa Nhân ôm lấy chăn mỏng của mình nhẹ nhàng rời đi. Sau khi Hứa Nhân rời đi còn chưa tới năm phút Lục Huyền và Lục Diệp trở về, động tác của hai người nhẹ nhàng trở về phòng mỗi người. Thẩm Vũ nhìn thấy được bóng dáng của Lục Huyền qua cửa sổ, không hiểu sao lại hơi chột dạ. Nhân lúc Lục Huyền không ở nhà Hứa Nhân lén tới ngủ với cô, Lục Huyền vừa về là cô ấy lại rời đi, tiết tấu này có chút giống với yêu đương vụng trộm! Cửa được đẩy ra. Thẩm Vũ thu hồi ý nghĩ kỳ lạ của mình tiến nhanh về trước: "Anh về rồi?" Lục Huyền gật đầu: "Em còn chưa ngủ sao?" Thẩm Vũ ngửa đầu nhìn anh: "Đợi anh trở về, nếu không thì em lo lắng." Nhà họ Lục không có cô gái nhỏ nào nói như vậy, giọng nói dịu dàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, giống như toàn thân toàn tim đều ở trên người anh. Lục Huyền cảm thấy toàn thân đều nóng lên, đưa đồ trong tay cho Thẩm Vũ: "Em cầm lấy thứ này, anh đi tắm rửa trước." Anh về nhanh ra cửa cũng nhanh. Thẩm Vũ nhìn đồ trong tay, có tiền có phiếu, còn có túi to – kẹo sữa thỏ trắng. Đếm tiền trước. Tổng cộng 32 đồng 8 xu, còn có phiếu lương thực một cân rưỡi, phiếu thịt 1 cân. Có hơn ba mươi đồng này, Thẩm Vũ lập tức cảm thấy cuộc sống có hy vọng. Ngây ngất một lúc lâu. Trong lòng lại cảm thấy mình quá không có tiền đồ, hơn ba mươi đồng đều đã khiến cô vui sướng. Phải biết rằng sau này nữ chính người ta còn là người giàu nhất. Nhưng mà vẫn rất vui sướng! Lục Huyền tắm rửa trở về, thì thấy Thẩm Vũ đang ngồi trước bàn đếm tiền cười ngây ngô. Thẩm Vũ nhận thấy được tầm mắt của anh. Cô quơ túi vải đựng đầy kẹo sữa thỏ trắng: "Sao anh mua nhiều như vậy?" Lục Huyền nhìn lướt qua nhỏ giọng nói: "Vừa vặn gặp được nên mua, đã không còn sớm nữa nhanh đi ngủ đi." Thời gian đúng là không còn sớm nữa. Thẩm Vũ cất kẹo đi, đưa tiền cho Lục Huyền. "Em cầm đi." Thẩm Vũ giấu ở góc trong ngăn tủ, sau đó lên giường nằm xuống vị trí ban đầu của mình. Trong phòng phía tây. Ngọn nến hơi tối tăm, Hứa Nhân đếm tiền, cầm một túi kẹo sữa thỏ trắng nghi ngờ khó hiểu hỏi: "Mua nhiều kẹo như vậy làm gì?" "Anh ba nhìn thấy muốn mua, trước đây anh ba chắc chắn sẽ không mua những thứ này, cũng không biết làm sao lại mua nhiều kẹo sữa thỏ trắng như thế, chắc chắn là vì cưới vợ. Anh nghĩ một lát, cũng mua cho em luôn." Sau khi nói xong ý thức được vợ mình không hợp với Thẩm Vũ lắm, lại khẩn trương sửa lại: "Anh nghĩ anh ấy đều đã mua, đương nhiên là anh cũng phải mua cho em, không thể để em thua chị ấy được." Hứa Nhân: ... Thực ra cô không tức giận, cô căn bản không nghĩ tới chuyện này mà. Lục Diệp dán sát lại gần: "Vợ à, đi ngủ đi?" Hứa Nhân nhìn anh ta một cái, bịt mũi nhíu mày đáp: "Đi tắm đi, toàn thân đầy mùi thối của heo."... Từ hôm qua Lý Bình bị mọi người công kích tay nghề nấu nướng xong, công việc nấu cơm này lập tức giao cho Thẩm Vũ và Hứa Nhân. Thẩm Vũ phụ trách nấu ăn, Hứa Nhân phụ trách nhóm lửa. Chia lương thực vẫn là bà cụ Lục, bà ta sợ Thẩm Vũ lãng phí lương thực của bà ta, vừa ở bên cạnh vừa lẩm nhẩm: "Tiết kiệm tiêu dùng, mỡ này là gió to thổi tới sao?" "Đều là đàn ông ở bên ngoài đổ máu chảy mồ hôi tranh tới." Lại chia đến trứng gà, nhìn chằm chằm Thẩm Vũ nhấn mạnh: "Đây là trứng gà của lão tam, con không được phép lại ăn vụng, thằng bé làm việc không dễ dàng gì." Thẩm Vũ ngoan ngoãn gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, nấu ăn trước rồi nói, khi ăn cô tự có biện pháp. Khổ anh ba của cô không thể khổ cô. Thấy Thẩm Vũ đồng ý lưu loát như vậy, bà cụ Lục ngạc nhiên nhìn cô. "Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì, đó là người đàn ông của con, đương nhiên là con đau lòng, con không đau lòng anh ấy thì người nào đau lòng anh ấy." Lục Huyền xách theo một bó củi đi vào, tới cửa thì nghe thấy những lời này của cô. Khóe miệng hơi nhếch lên một chút. Bà cụ Lục thấy Lục Huyền tiến vào: "Nhớ rõ, hôm nay không được phép lại để vợ con ăn trứng nữa, nghe thấy không?" Lục Huyền im lặng gật đầu. "Bà nội, chó cắn mông của cháu!" Bên ngoài có đứa bé kêu lên. Bà cụ Lục vội vàng chạy ra. Lục Huyền lấy ba quả trứng trong túi ra đưa cho Thẩm Vũ: "Đào được tổ gà rừng, em nấu ăn đi." Lúc này có Hứa Nhân ở đây, Lục Huyền đưa trứng cho cô xong rời đi. Bà cụ Lục đặc biệt nhìn chằm chằm Thẩm Vũ có ăn trứng của con trai bà ta hay không, xác định không có trong lòng mới thoải mái hơn chút. Xem ra dáng vẻ hai ngày trước chỉ là vì mới cưới con dâu vẫn còn mới mẻ. Chẳng qua không chú ý tới Lục Diệp đã sớm bóc vỏ trứng đặt vào bát vợ mình. Lúc bà ta nhìn chằm chằm Thẩm Vũ đồ ăn trên bàn đều sắp không còn, Lục Phán Nhi ăn miệng nhỏ đầy mỡ. "Thím ba, cháu thích thím, thím nấu ăn ngon nhất!" Đứa bé thích là thích thật.