Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:21:27
Xác nhận thật sự là Thẩm Vũ, kinh ngạc vui mừng nói: "Tiểu Vũ!"
Thẩm Vũ còn chưa có động tác gì, Lục Huyền liếc mắt nhìn người đàn ông kia trước tiên, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái tên Thẩm Kế Tổ nói ngày đó.
Người trong ký ức của cô xuất hiện trước mặt cô giống như NPC trong trò chơi, trong chốc lát Thẩm Vũ còn có chút mờ mịt.
Chu Hoài đã tiến lên: "Tiểu Vũ, là anh, Chu Hoài đây!"
"Có phải em giận anh hay không? Anh thăm người thân về nhà, không biết em..."
Đã kết hôn.
Chu Hoài nhìn Thẩm Vũ, dường như có muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng nhìn người đàn ông bên cạnh Thẩm Vũ nhỏ giọng nói:
"Chúng ta có thể đến một bên nói chuyện một lát không."
Đây là thanh niên trí thức Chu à.
Không phải kiểu Thẩm Vũ thích, Thẩm Vũ nói: "Thanh niên trí thức Chu, chúng ta không có gì để nói, cần tránh người khác."
"Giới thiệu với anh một chút, đây là người đàn ông của tôi, Lục Huyền."
Sau khi nói xong Thẩm Vũ kéo tay người đàn ông bên cạnh, lại nhìn về phía Lục Huyền giới thiệu:
"Đây là thanh niên trí thức tới thôn bọn em, họ Chu, tên Chu Hoài."
Khi Chu Hoài nhìn về phía Lục Huyền ánh mắt khác biệt hoàn toàn khi nhìn về phía Thẩm Vũ.
Chẳng qua Lục Huyền cao hơn anh ta, anh ta trông còn văn nhã yếu ớt, khí thế bẩm sinh kém anh một bậc, vẻ mặt Lục Huyền lạnh nhạt vươn tay:
"Chào anh."
Chu Hoài vươn tay: "Chào anh."
Trong lúc nhất thời bầu không khí hơi im lặng, gương mặt Chu Hoài dần khó coi.
Lục Huyền buông tay anh ta ra.
Chu Hoài thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi nhìn về phía Thẩm Vũ đôi mắt hơi phẫn nộ, hơi há miệng giận mà không dám nói gì.
"Tiểu Vũ, anh có nỗi khổ riêng, anh sẽ giải thích cho em..."
"Rầm!"
Lục Huyền vốn không vui, nghe anh ta nói như vậy thì nhấc chân đạp vào xe đạp của anh ta, ngay cả Chu Hoài cũng lảo đảo một cái.
Chu Hoài thấy sắc mặt anh khó coi, vội vàng đạp xe đi một đoạn, còn kêu to với Thẩm Vũ:
"Tiểu Vũ, đợi anh, anh sẽ trở về!"
Thẩm Vũ...
Anh cho rằng anh là Hôi Thái Lang à!
Hố cô thảm rồi.
Phát hiện ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía cô, Thẩm Vũ thong thả ngẩng đầu lộ ra tươi cười:
"Anh ba."
Ngọt ngào.
Đôi mắt âm trầm của Lục Huyền nhìn chằm chằm cô: "Không phải nói không quen sao?"
Trong đầu Thẩm Vũ lập tức nhớ tới chiều hôm đó, cô bị bức nửa vời, gương mặt lập tức đỏ lên.
"Anh còn nói, lúc đó anh hỏi em trong đầu em ngoại trừ anh ra, không thể nhớ tới người khác."
Lục Huyền...
Nhìn gương mặt nhỏ của cô không hiểu sao khóe miệng anh hơi nhếch lên, nhưng mà rất nhanh đã biến mất.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô: "Vậy bây giờ thì sao, nhớ tới chưa?"
Thẩm Vũ thật sự nhớ tới, thanh niên trí thức Chu này cũng từng tồn tại trong tiểu thuyết, là thanh niên trí thức từ thành phố lớn xuống nông thôn, có ý với "cô", cũng là thấy sắc nảy lòng tham, quấn "cô" rất lâu.
"Cô" tới tuổi kết hôn, nhà họ Thẩm lập tức muốn bán cô với giá cao, nếu thanh niên trí thức Chu này nguyện ý nhà họ Thẩm cũng không có ý kiến, chỉ yêu cầu 40 đồng tiền lễ hỏi.
Chu Hoài viết thư về cho cha mẹ ở thành phố, nhà họ Chu không muốn con trai cưới cô gái nông thôn ở nông thôn, đừng nói là 40 đồng tiền lễ hỏi, 4 đồng đều không có.
Bên nhà họ Thẩm muốn tiền, bên nhà họ Chu căn bản chướng mắt cô gái nông thôn không đưa tiền.
Chu Hoài lại xin nghỉ trở về thăm người thân.
Vừa vặn vào lúc này bà mối tới cửa nói chuyện của cô và Lục Huyền, nhà họ Lục chịu bỏ tiền, tận 50 đồng, nhà họ Thẩm không hề nghĩ ngợi đồng ý luôn.
Còn ý tưởng của Thẩm Vũ, cho dù là Chu Hoài hay là nhà họ Lục, hay là bản thân nhà họ Thẩm, đều không có người hỏi cô.
Biết người đàn ông này là muốn tra hỏi cặn kẽ, Thẩm Vũ lập tức lựa chọn nói cho anh:
"Mọi chuyện là như thế, cũng không có gì."
Lục Huyền là người trong thôn, người lớn thì chướng mắt đám thanh niên trí thức há miệng học vấn, ngậm miệng là học vấn, không thể làm được việc gì, nhưng người trẻ tuổi trong thôn thì có không ít người thích những thanh niên trí thức đó.
Còn có người làm ầm ĩ với người trong nhà cũng phải quyết tâm gả cho đám người đọc sách kia.
Tuy người vừa rồi trông gầy yếu nhưng diện mạo không tệ, vừa nhìn là biết người đọc sách từ thành phố tới.
Lục Huyền đá hòn đá dưới chân: "Anh ta thích em, em thì sao? Có từng thích anh ta không?"