Chương 51: Anh Ba, Anh Ăn Không

Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn

Tử Y 12-11-2025 00:18:52

Thẩm Vũ há miệng cắn lấy, không cẩn thận cắn trúng ngón tay của người đàn ông. Mùi sữa thơm hòa tan ở trong khoang miệng, Thẩm Vũ cảm thấy kẹo sữa thỏ trắng đời này ăn ngon hơn đời sau nhiều, còn mềm hơn một chút. "Anh ba, anh ăn không?" Lục Huyền nhìn chằm chằm môi cô: "Ăn." Thẩm Vũ còn chưa phản ứng kịp, hơi thở cường thế đã bao bọc toàn bộ lấy cô, môi của người đàn ông cũng ấn lên môi cô. Lúc này còn ban ngày ban mặt, Thẩm Vũ không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên làm như vậy, cô vô cùng kinh ngạc. "Rèm cửa." Cánh tay dài vươn ra, trong phòng lập tức trở nên tối tăm. Chăn mỏng cũng được kéo lên, cồn chiếm cứ đại não của Lục Huyền, hiện giờ anh rất tỉnh táo biết mình đang làm gì, đôi mắt anh nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Vũ bất ngờ nói: "Rất ngọt." Không hiểu sao Thẩm Vũ lại cảm thấy trong đầu như có pháo hoa nổ tung, lại nghĩ tới anh nói người khác không cho cô, anh cho. Chỉ hơi thất thần một lát như vậy cánh môi hơi đau xót, kéo suy nghĩ của cô đi theo tiết tấu của anh. Thẩm Vũ còn đang kiềm chế giọng mình, anh liên tục cắn môi, sắp mất đi lý trí... Cả hai người đều không được tỉnh táo cho lắm, trong lúc hỗn loạn khi sắp lên mây, Thẩm Vũ nghe thấy một giọng nói mất tinh thần vang lên bên tai cô. "Vợ à, thanh niên trí thức Chu là ai?" Thẩm Vũ vô cùng mệt mỏi, đi đứng bủn rủn, bất chợt nghe thấy giọng nói bên tai còn có chút mờ mịt. Nhưng mà bị anh mài nửa vời, dường như nếu cô không nói sẽ tiếp tục giằng co như thế, trong đôi mắt của Thẩm Vũ chứa lệ: "Em không biết." Sau đó bất ngờ cắn mạnh lên bả vai anh một cái, ai bảo anh làm mấy chuyện xấu này. Lục Huyền thấy cô không nói đôi mắt u ám mấy phần, lại phóng túng thêm mấy phần. Đến cuối cùng Thẩm Vũ ngay cả thở cũng không muốn thở nữa, nhắm mắt lại ngủ say. Trái lại men say của Lục Huyền ở dưới công việc dùng thể lực lăn qua lăn lại không còn, nhìn người trên giường trong trắng lộ ra hồng. Nghĩ tới lúc này cô sắp tỉnh, lại lẩm nhẩm bất mãn hiện giờ trên người dơ dáy bẩn thỉu. Lục Huyền thay một bộ quần áo ra ngoài múc nước lần nữa. Dọn dẹp sạch sẽ trên giường một lát sau đó nằm ở bên cạnh, cánh tay dài kéo cô vào trong lòng, lúc này không say cũng không mệt nhọc, nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Vũ... Thẩm Vũ ngủ thiếp đi lông mày vẫn còn đang nhăn. Lục Huyền không khỏi nghĩ tới đến nhà họ Thẩm, lại mặt còn có thể xảy ra chuyện như vậy, không biết mấy năm trước tiểu tổ tông này đã chịu bao nhiêu ấm ức. Khi Thẩm Vũ tỉnh ngủ, Lục Huyền đang nghịch tóc cô. Cô mờ mịt mở mắt: "Mấy giờ rồi?" Trong nhà bọn họ không có đồng hồ, Lục Huyền vén rèm ra liếc mắt nhìn bên ngoài một cái: "Có lẽ là sắp tan làm." Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi thứ đều có vẻ chân thực, toàn thân cô đau nhức, cơ thể và linh hồn giống như đang ở riêng, đôi mắt trợn to trừng Lục Huyền. Dường như đang chất vấn anh lúc này nổi điên cái gì. Lục Huyền cũng nhìn thấy kiệt tác của mình, sờ mũi nói: "Uống say." Thẩm Vũ nhấc chân đạp anh một cái. Đừng tưởng rằng cô không biết, người uống say còn có thể như vậy ư? Căn bản không dậy nổi, chỉ là lời nói dối người đàn ông này bịa ra mà thôi. Lục Huyền cũng không trốn, để cô đá một cái vào ngực mình. Chăn mỏng cũng theo động tác của hai người rơi xuống, trên người Thẩm Vũ không thể nhìn thẳng, theo chăn mỏng trượt xuống trên người Lục Huyền cũng không tốt hơn chỗ nào, trên vai của anh lộ rõ dấu răng của cô, không chỉ như vậy còn có vết móng tay cào. Thẩm Vũ nhìn thoáng qua. "Thôi, huề nhau." "Đi lấy quần áo cho em, em đi nấu cơm." Lục Huyền đi xuống cầm quần áo cho cô, hầu hạ cô mặc, nhìn sắc trời bên ngoài nói: "Anh đi ra ngoài một chuyến." Trời sắp nhá nhem tối, Thẩm Vũ lại mặc chiếc áo sơ mi cao cổ kia. Đợi đến khi cô ra ngoài, những người khác cũng lục tục tan làm, biết được cá và bánh bao là trong nhà Hứa Nhân cho, khóe miệng bà cụ Lục vẫn luôn nhếch cao. Hai ngày trước còn nhìn Hứa Nhân không vừa mắt, lúc này nhìn kiểu gì cũng thấy tốt hơn nhiều. Long Ngọc Kiều ở bên cạnh bà cụ nói thầm một câu: "Hôm nay chị dâu ba và chị dâu tư cùng về nhà lại mặt." Giọng nói của cô ta không cao, chỉ có bà cụ Lục ở bên cạnh cô ta nghe thấy được. Bà ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Vũ: "Nhà lão tam, con mang thứ gì về thế?"