Thập Niên 70, Cùng Bạn Thân Xuyên Sách Gả Cho Thao Hán! Cậu Ly Hôn, Mình Cũng Ly Hôn
Tử Y12-11-2025 00:10:21
"Thật sự nghe qua danh tiếng của tôi?"
Thẩm Vũ: "Đó là đương nhiên."
Nghe qua, đáng tiếc là danh tiếng xấu, nghe nói mắng chửi người khác là giỏi nhất, còn không nói đạo lý.
Nếu không Lục Huyền đâu đến mức đẹp trai như vậy mà đến 22 tuổi còn chưa kết hôn, phải biết niên đại này phổ biến kết hôn sớm, trong thôn càng sớm hơn.
Nguyên chủ có thể gả cho anh, đơn giản là vì lễ hỏi cao, em trai nguyên chủ cũng đang chờ lấy vợ, nói trắng ra là vì con trai mà bán đứng cô.
Chỉ là nguyên chủ tự nguyện, cô cảm thấy như vậy cũng đúng, ở trong sách không ít lần tiếp tế nhà mẹ đẻ, sau cùng lúc chán nản, nhà mẹ đẻ lại dùng đủ loại lý do mặc kệ cô.
Thẩm Vũ không để ký ức của nguyên chủ ở trong lòng.
Bà cụ Lục còn nghĩ là thanh danh tốt gì, vẻ mặt đầy tự hào: "Đúng đó, mười dặm tám thôn không ai không biết, tôi chính là người sinh được bảy con trai đấy!"
Thẩm Vũ giơ ngón cái lên: "Mẹ giỏi thật."
Đây đúng là giỏi, cô không phản bác, sinh bảy đứa con, không đúng, cộng thêm cô con gái lớn lấy chồng, tất cả là tám người con, tám đứa con, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thẩm Vũ dùng gương mặt xinh đẹp "khen" bà ta, trong lòng bà cụ Lục cực kỳ đắc ý, ngẩng cao đầu bước đi.
Bà cụ cầm mồi lửa, Thẩm Vũ ở bên cổ vũ: "Mẹ, mẹ giỏi ghê, hai bọn con ở đây nghiên cứu một lúc lâu cũng không thành công."
"Đúng đó, không nhìn xem tôi là ai, mười dặm tám thôn đều biết tôi, hai cô đến nhà chúng tôi chính là hưởng phúc, nhà chúng tôi sống tốt nhất, những người khác sao theo kịp..."
Thẩm Vũ nhìn, Hứa Nhân sắp nghe đến mất kiên nhẫn.
Cô cười nhìn bà cụ Lục: "Mẹ, con nghe nói, cuộc sống nhà ta rất tốt, có tiền, mười dặm tám thôn cũng không nhà nào có cuộc sống tốt như nhà mình, không biết mẹ có thể cho con 200 đồng, để cho con vui vẻ một chút."
Bà cụ Lục đang nghe đến vui vẻ, nghe đoạn sau lại cảm thấy không đúng, quay đầu kinh ngạc nhìn sang Thẩm Vũ...
Lại đối diện với ánh mắt vô cùng chân thành của Thẩm Vũ.
Thẩm Vũ còn muốn đi lên kéo cánh tay bà cụ Lục: "Mẹ ơi..."
Còn chưa chạm vào bà cụ Lục, bà cụ Lục đã lùi về sau nửa bước: "Hai đứa ngoan ngoãn nấu cơm đi, mẹ còn có việc, đi trước đây..."
Vội vàng tránh đi, chỉ sợ chính mình đi chậm bị Thẩm Vũ quấn lên.
Thẩm Vũ nhìn bóng lưng rời đi của bà ta, nhướng mày, hướng về phía Hứa Nhân chớp mắt: "Được rồi, không ai làm phiền nữa."
Trong lòng Hứa Nhân cũng bội phục.
Nếu là cô ấy gặp phải tình huống này cũng chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết, bảo cô ấy học dáng vẻ của Thẩm Vũ, không bằng giết cô ấy đi.
Lúc bà cụ Lục kịp phản ứng lại, trong lòng mắng Thẩm Vũ ranh mãnh.
Nấu nước đậu xanh cũng không khó, hơn nữa Thẩm Vũ còn cho nhiều đường, nấu xong chính mình và Hứa Nhân uống trước, uống xong mới đưa nước cho chồng mình.
Lúc ra cửa bà cụ Lục còn dặn dò Thẩm Vũ.
"Lúc đưa nước cho cha và chồng con, đừng bỏ quên mấy anh em khác, còn nữa, đi tìm Ngọc Kiều, nó là người ghi công điểm, cũng đưa luôn cho nó."
"Con bé là cô gái đến từ thành phố, không giống với mấy đứa, trời nóng nực, không chịu nổi."
Cách nói chuyện nâng cao một bên, giẫm mạnh bên khác của bà cụ Lục, khiến cho đại kỳ hoa như cô và tiểu kỳ hoa như Hứa Nhân có thể có quan hệ tốt với nữ chính mới là lạ.
"Nghe thấy chưa?"
Thẩm Vũ lười biếng đáp: "Không nghe thấy!"
"Cô!" Bà cụ Lục trợn mắt nổi giận.
"Mẹ, vốn dĩ con đang định mang cho Ngọc Kiều, cái gì gọi là cô ta khác với bọn con? Đều là người cả, tuổi tác chúng con cũng không khác nhau là mấy..."
"Nói như mẹ quá làm tổn thương trái tim con, con sẽ không mang nữa, muốn uống tự về nhà mà uống."
"Không thèm nghe mẹ nói nữa, con đi đưa nước cho anh ba."
Nói xong "trừng" mắt nhìn Hứa Nhân: "Cô có đi không? Không đi tôi cũng không đưa nước cho chồng cô đâu."
Hứa Nhân cau mày, hung dữ nói: "Đi!"
"Hứa Nhân, cô nhớ..."
"Thẩm Vũ không đưa, con cũng không đưa, dựa vào đâu cô ta không đi đưa lại bắt con đưa."
Nói xong hai người đi mất.
Bà cụ Lục nhìn bóng lưng cao gầy của hai người, mắt trừng to.
Nhìn bóng lưng đứng chung một chỗ cũng đẹp của bọn họ, hai cô thật sự là kẻ thù ư?
Sao người sắp bị tức chết là bà ta nhỉ?
Trái lại thành lỗi của bà ta?
Hai đứa bọn nó là con nhóc lớn lên trong thôn, có thể so sánh với người lớn lên trong thành phố như Ngọc Kiều à?
Ngọc Kiều người ta sắp làm giáo viên, bây giờ lại là nhân viên ghi công điểm, rất có thể diện.
Chẳng trách lúc bà ta cầu hôn cho thằng ba, thằng tư, cha mẹ các cô cười không khép miệng được, nếu bà ta có loại con gái như thế này cũng muốn sớm tống cổ ra ngoài.
Tức chết người!
Nếu bị chọc giận thật, đúng là chết sớm mất!
Bây giờ là lúc mùa vụ, thời đại này nông thôn đều là đường đất, lại thêm là lúc thu lương thực, trong không khí đều là mùi đất.
Thẩm Vũ và Hứa Nhân đang đánh giá thôn nhỏ này, đồng thời, người trong thôn cũng đang đánh giá hai người bọn cô.
Ánh mắt kia, ưm, chính là ánh mắt nhìn cô dâu mới, có chút bà tám, còn có chút nhiệt tình.
"Là vợ Lục Huyền và Lục Diệp à?"
Bác gái đi ngang qua lại quay về chào hỏi một câu.
Hứa Nhân chỉ gật đầu.
Thẩm Vũ lại nhiệt tình hơn: "Đúng đó, thím à, thím có biết Lục Huyền ở chỗ nào không? Hôm nay trời nóng, cháu đưa ít nước đậu xanh cho anh ấy giải nhiệt."
Dáng dấp cô xinh đẹp, gặp người cũng chào hỏi nhiệt tình.
Bà thím nghe vậy, chỉ chỗ cho cô: "Mấy anh em bọn họ đều đang ở phía đông, nhanh đi đi!"
"Mặc dù cha mẹ cháu không ổn lắm, nhưng cưới được cô con dâu tốt, dáng dấp xinh đẹp thì thôi, cũng nhanh mồm nhanh miệng."