Thư ký Đinh khách khí nói: "Tôi biết thành tích toán học của tiểu thư Giang không được tốt, tiểu thư Giang có biết hai trăm mẫu đất là khái niệm thế nào không?"
Giang Tích: "Tôi biết chứ."
Cô còn từng ở qua nữa cơ.
Giang Tích hỏi lại: "Không phải anh bảo tôi có nhu cầu thì cứ nói với anh sao?"
Thư ký Đinh nghẹn lời.
Thư ký Đinh không biết là cô giả ngu, hay là thật sự giả ngu. Giọng anh ấy lạnh nhạt: "Tiểu thư Giang, nhà hai trăm mẫu đất, gần mười bốn vạn mét vuông, tương đương mười tám sân bóng đá tiêu chuẩn. Tiểu thư Giang, cô biết một căn nhà như vậy cần bao nhiêu tiền không?"
Giang Tích cũng khẽ nhíu mày, cô hỏi: "Cha tôi có tiền không?"
Thư ký Đinh: "Đương nhiên..."
Giang Tích tò mò hỏi: "Vậy ông ấy không mua nổi sao?"
Thư ký Đinh: "..." "Đây không phải vấn đề có mua nổi hay không." Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ bản thân có xứng đáng hay không sao? Ai dám đưa ra yêu cầu ngông cuồng như vậy? Ngay cả đại thiếu gia cũng không dám!
Giang Tích thu vẻ mặt của anh ấy vào trong mắt, thất vọng nói: "Thôi được, xem ra cũng chẳng giàu có lắm."
Thư ký Đinh: ?
Cô có biết mình đang nói gì không vậy?
Giang Tích: "Vậy ông ấy mua nổi dạng nhà thế nào?"
Cô cũng có thể chịu chút khổ.
Chỉ một chút thôi.
Thư ký Đinh hít sâu một hơi: "Xin lỗi tiểu thư Giang, tôi nghĩ yêu cầu này không thể đáp ứng cô được. Đợi khi cô xuất viện, tôi sẽ đích thân lái xe đưa cô về nhà họ Giang. Trước đây cô sống ở nhà họ Giang, bây giờ cũng sẽ sống ở nhà họ Giang. Việc cô có thể chuyển ra ngoài hay không, không phải một thư ký như tôi có thể quyết định."
Giang Tích: "Ồ, thì ra quyền hạn của anh cũng chẳng lớn."
Thư ký Đinh: "..."
Có cảm giác như bị đau nhói ở ngực.
Nhà lớn không mua được, nhà nhỏ cũng chẳng cung cấp nổi.
Giang Tích: "Vậy thì cho tôi một vạn kim bản đi."
Kim bản là gì?
Thư ký Đinh lại ngẩn ra.
Giang Tích nhìn thư ký Đinh dốt nát, đành phải thử đổi sang cách nói của thời đại này: "Cho tôi một vạn lượng vàng."
Thư ký Đinh: "..."
Khẩu khí thật lớn!
Thư ký Đinh lạnh nhạt: "Xin lỗi tiểu thư Giang, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho cô một vạn tệ."
Gia đình này cũng quá nghèo đi.
Giang Tích khẽ thở dài: "Thôi được."
Cô lại đồng ý rồi? Dễ nói chuyện vậy sao? Lần này thư ký Đinh hoàn toàn không hiểu nổi, rốt cuộc Giang Tích muốn làm gì.
Nhưng đã nói vậy rồi, thư ký Đinh cũng không nán lại thêm, anh ấy gật đầu nói: "Vậy tôi lập tức gọi điện cho phòng tài vụ, tiền sẽ chuyển vào thẻ của tiểu thư Giang. Tiểu thư Giang còn yêu cầu nào khác không?"
Thẻ?
Có ký ức rồi, Giang Tích lờ mờ biết đó là một loại tài khoản di động để cất giữ tiền, đi đâu cũng có thể rút được.
Điểm này so với quốc gia cổ thì tiện lợi hơn nhiều.
Giang Tích rất hài lòng.
"Thầy giáo Ngô thay tôi ứng trước một nghìn tệ, anh nhớ đưa tiền cho ông ấy." Giang Tích nói.
Khóe miệng thư ký Đinh giật giật.
Thầy giáo Ngô này cũng thật keo kiệt, vừa muốn nịnh bợ nhà họ Giang, lại chỉ dám ứng trước một nghìn. Trả lại, ông ấy dám nhận sao?
Nhưng thư ký Đinh vẫn gật đầu: "Được."
"Còn một chuyện nữa."
"Cô nói."
"Anh nhớ về báo lại cho cha tôi và mẹ tôi, Chiêm Cẩn Hiên nói tôi không biết xấu hổ, còn hỏi tôi, nhà họ Giang dạy dỗ tôi thế nào."
Thư ký Đinh: ?
Đây là... đang mách lẻo sao? Hơn nữa còn là loại mách lẻo cực kỳ trực tiếp, kỹ thuật thấp kém?
Vị tiểu thư Giang này sau một lần rạch tay thì trở nên ngốc rồi sao? Trước kia chẳng phải cô thích nhất là bóng gió ám chỉ người khác bắt nạt cô à? Sao bây giờ lại nỡ đẩy người anh họ mà cô yêu thích ra để tố cáo?
Hơn nữa... lời này, chẳng phải chỉ khiến tổng giám đốc Giang và phu nhân thêm bất mãn với cô sao? Đó là cháu ngoại của phu nhân mà. Bị thiếu gia Chiêm mắng như vậy, chẳng càng chứng tỏ tiểu thư Giang làm sai à?
Thư ký Đinh quyết định hỏi thêm một câu: "Tiểu thư Giang đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn tôi chuyển lời cho tổng giám đốc Giang như vậy?"
Giang Tích còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư lại nhiều.
Nhỡ anh ấy chuyển lời rồi, Giang Tích quay đầu lại nói anh ấy cố tình bôi nhọ cô thì sao?
Giang Tích: "Ừ. Chiêm Cẩn Hiên mắng bọn họ nên để cho bọn họ biết."
Thư ký Đinh: ?
Không đúng rồi. Đây không phải là đang mắng cô sao?
Giang Tích: "Chẳng lẽ anh không nghe ra sao?"
Nghe ra cái gì? Thư ký Đinh thầm nghĩ.
Giang Tích: "Anh ta cho rằng nhà họ Giang không có giáo dục, cha mẹ tôi cũng không biết dạy con. Anh ta đang mắng bọn họ."
Thư ký Đinh: "..." Nếu nói như vậy thì quả thật trong giọng điệu có một chút... ý tứ trách cứ nhà họ Giang.