Nhu Triệu và Đồ Duy đều không mở miệng đáp lại ông.
Giang Bác phát hiện... bọn họ đang nhìn Giang Tích.
Giống như phải chờ Giang Tích mở miệng, bọn họ mới hành động. Nhưng điều này thật quá hoang đường.
"Khâu ngay tại đây đi." Giang Tích đột nhiên lên tiếng.
Cô không để Giang Bác đưa Trình Liệt đến bệnh viện, cũng là để tránh việc Trình Liệt lại gặp thêm chuyện xui xẻo.
Giang Tích không ngờ câu chú xui xẻo mà mình lỡ miệng, lại kéo dài lâu như thế.
Thậm chí khi đối phương gặp lại cô thì sức mạnh của lời nguyền lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Có phải vì đây là một thế giới chưa từng bị thần quỷ ô nhiễm không? Nên sức mạnh sẽ bị phóng đại gấp bội?
Giang Tích còn đang nghĩ đến những vấn đề này thì Giang Bác đã có chút không vui, lông mày hơi nhíu lại, nói: "Máu me như vậy, sao con gái có thể xem được?"
Giang Tích giơ cánh tay lên, giọng nói khó hiểu: "Khi con bị đưa đến bệnh viện, cũng máu me như vậy, từ xử lý vết thương đến khâu kim, con đều nhìn hết. Tại sao con gái lại không thể xem?"
Ánh mắt Giang Bác rơi xuống vết sẹo trên cánh tay cô, tim không khỏi co rút lại.
Đó là phản ứng bản năng của con người đối với những vết sẹo dữ tợn.
"Thôi thôi, nghe con, nghe con được chưa?" Lúc này Giang Bác giống như một người cha bất đắc dĩ phải thuận theo con gái: "Khâu ở đây, khâu đi."
Vì vết thương không sâu, cũng không dài, chỉ cần đến phòng khám ngoại khoa bình thường là có thể giải quyết. Bác sĩ gia đình dĩ nhiên cũng có thể làm được.
Giang Bác cảm thấy nếu đứng ở đây nữa thì cũng có chút không hợp lý.
Chỉ là một gia sư bị thương thôi mà...
Giang Bác xoay người đi ra, đồng thời mời Nhu Triệu và Đồ Duy cùng đi uống chén trà trấn tĩnh.
Đồ Duy lại nói: "Đợi đã."
Giang Bác không hiểu gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đồ Duy bước vào màn đêm.
Chuyện gì thế này?
Giang Bác thật sự không đoán được tâm tư của hai người này.
Trong phòng ngủ.
Trình Liệt chưa bao giờ thấy mình lúng túng thế này.
Ánh mắt thiếu nữ dừng lại trên người anh. Cô không biết dáng vẻ anh lúc này rất nhếch nhác sao?
Trình Liệt không nhịn được quay đi một chút, vừa vặn đối diện với Giang Tích.
Ánh mắt thiếu nữ ngây thơ vô tội, đôi mắt xinh đẹp trong veo đến mức có thể in rõ bóng dáng anh.
Trình Liệt cảm thấy vết thương cũng nóng rát lên.
Trình Liệt mấp máy môi, trong cổ họng dần ép ra âm thanh: "Tại sao cậu nhất định phải nhìn chằm chằm tôi?"
Giang Tích mím môi.
Bởi vì sợ cậu chết đó.
Trình Liệt: "Cậu bị dọa sợ rồi sao?"
Giang Tích lắc đầu.
009 thì hận không thể mọc thêm hai cánh tay, xông lên túm lấy vai nam chính mà lắc cho một cái. [Cậu tỉnh táo chút đi, ai cũng sẽ bị dọa sợ, duy chỉ có cô vu nữ trước mặt cậu thì không! Cô ta không dọa người khác thì đã là may lắm rồi!]
Trình Liệt nhất thời không biết phải nói gì.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy? Cảm thấy cái đèn chùm trong phòng mình làm anh bị thương? Thực ra cô không biết, tất cả đều vì dạo này anh cực kỳ xui xẻo mà thôi.
"Xít." Trình Liệt không để ý, lại bị kéo đau.
Bác sĩ đứng thẳng dậy, nói: "Được rồi, khâu bằng chỉ thẩm mỹ, sẽ không để lại sẹo. Uống thuốc kháng viêm hai ngày, nếu không yên tâm thì có thể tự đến bệnh viện kiểm tra lại."
"Cảm ơn."
Bác sĩ nói: "Không có gì." Chỉ là lúc ra đến cửa, bác sĩ hơi do dự, không biết nên đi hay không.
Đi rồi chẳng phải là để hai người này ở lại cùng nhau sao?
May mà đúng lúc đó người hầu đến gõ cửa, nói: "Xong chưa? Tiểu thư hai tối nay cũng nên đổi sang phòng khác nghỉ ngơi đi ạ."
Nơi này tuy nhỏ nhưng Giang Tích rất thích căn phòng này.
"Tôi ngủ ở đây." Giang Tích nói. Dù sao những mảnh vụn rơi xuống từ cái đèn chùm cũng đã được dọn sạch sẽ rồi.
Trình Liệt xen vào hỏi: "Có quần áo nào tôi có thể thay không?"
Giang Tích nhìn chiếc áo trên người anh đã bị cắt rách thành vải vụn, cuối cùng cũng moi ra từ ký ức một cái tên.
Anh trai ruột của Giang Mạt, con trai của vợ chồng nhà họ Giang – Giang Kỳ.
Giang Tích nói: "Có." Cô quay đầu nhìn người hầu: "Lấy một bộ quần áo của Giang Kỳ đưa cho cậu ấy đi."
Người hầu không nhịn được nhìn Giang Tích thêm một cái, rồi mới quay đầu đi xin chỉ thị Giang Bác.
Giang Bác thì đâu có kiên nhẫn quản mấy chuyện vặt này?
"Được, tùy tiện lấy một bộ đưa cho người ta."
Chẳng bao lâu sau, một bộ sơ mi quần dài hàng đặt may cao cấp đã được đưa tới trước mặt Trình Liệt.
Trình Liệt nhướng mày, cũng không so đo gì thêm.
Anh hỏi: "Phòng mà tổng giám đốc Giang sắp xếp cho tôi ở đâu?"
Người hầu còn chưa kịp trả lời, đã nghe Giang Tích nói: "Trước khi trời sáng mai, cậu không được đi đâu cả."
Bóng lưng Trình Liệt khựng lại, có chút không thể tin được mà quay đầu lại.
Người hầu thì khỏi phải nói, cằm suýt nữa rớt xuống đất.
"Nhị, nhị tiểu thư, chuyện, chuyện này sao được ạ?" Người hầu lắp bắp mở miệng.
Giọng điệu của Giang Tích rất kiên quyết, không cho phép phản bác, cô đứng dậy nhìn Trình Liệt nói: "Cậu muốn thay quần áo không? Thay ngay ở đây đi."
Mí mắt Trình Liệt giật một cái.
Nếu không phải vì Giang Tích quá xinh đẹp, tuổi lại còn nhỏ thì anh đã phải nghi ngờ đối phương có tâm tư xấu xa gì rồi.
Có phải vì cha mẹ nuôi của cô chưa bao giờ dạy dỗ nghiêm túc, cho nên mới nuôi cô thành cái dáng vẻ ngây thơ không hiểu sự đời này không?
Trình Liệt khẽ thở ra một hơi, cũng không thể nổi giận được, chỉ uyển chuyển khuyên cô: "Con trai thay quần áo, cậu không thể nhìn."
Trong đầu Giang Tích quả thực không có khái niệm phân biệt nam nữ rõ ràng.
Năm 9 tuổi, cô đã từng nhìn thấy cảnh đầy đất toàn là những người chết đói không mảnh vải che thân. Thế nên trong mắt vu nữ, chưa từng có khái niệm nam nữ, chỉ có từng cá nhân, từng người cần Đại Vu che chở mà thôi.
Giang Tích nhíu mày: "Chần chừ... là vì có cô ta ở đây nên cậu thấy ngại sao?"
Giang Tích nhìn về phía người hầu: "Cô ra ngoài đi."
Người hầu theo bản năng đáp một tiếng "vâng", còn tiện tay đóng cửa lại. Ngay giây tiếp theo mới phản ứng không được! Cô ta phải ở trong đó trông chừng chứ! Người hầu nhìn cánh cửa đã khép lại trước mắt, rơi vào trầm tư...
Hay là thôi, khỏi quản nữa. Dù sao cũng chỉ là con nuôi nhà họ Giang.