Chỉ thấy ngay phía trên giường, một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ sang trọng bỗng rơi khỏi chỗ treo.
Mi mắt Trình Liệt giật mạnh, lập tức đẩy Giang Tích ra.
Giang Tích cuộn mình trong chăn lăn một vòng, bừng tỉnh, mở mắt, còn hơi ngơ ngác.
Ở phòng khách tạm thời, Đồ Duy và Nhu Triệu cũng cảm nhận được dị biến, Đồ Duy giương cánh muốn lao qua cửa sổ vào phòng Giang Tích.
Đôi cánh hắn to lớn và rắn chắc.
"Bịch"
Mắc kẹt ngay cửa sổ.
Đồ Duy: "..."
Nhu Triệu bị chắn phía sau: "..."
Phía bên kia, Trình Liệt đứng thẳng dậy.
Máu từ cổ anh chậm rãi chảy xuống. Xem ra xui xẻo khó tránh, suýt nữa còn liên lụy một thiếu nữ vô tội.
"Thiếu nữ vô tội" Giang Tích: !
A! Nhớ ra tại sao thấy quen rồi! Chính là cái tên xui xẻo bị hạ chú đó!
009 nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa hoa mắt ngất xỉu.
Mới mấy ngày thôi mà nam chính đã suýt toi đời.
Âm thanh đèn chùm pha lê rơi xuống quá to. Phu nhân Giang lập tức bật dậy khỏi bồn tắm, ngay cả Giang Bác cũng vừa cầm báo vừa vội vàng đẩy cửa ra.
"Có chuyện gì vậy?"
Có kẻ muốn ám hại ông, dám động thủ ngay trong nhà sao?
Giang Bác hoảng hồn.
Đám người hầu cũng hấp tấp chạy lên lầu.
Nhu Triệu ấn vai Đồ Duy: "Đi cửa chính."
Đồ Duy cau mày. Rõ ràng chẳng muốn.
Nhu Triệu: "Giải thích rất phiền phức."
Đồ Duy cho rằng chẳng cần giải thích, vì lũ người này căn bản không xứng chất vấn bọn họ. Nhưng Đại Vu rất thích nơi này, bọn họ không thể làm hỏng "đồ chơi" của Đại Vu.
Đồ Duy đổi hướng, thu cánh lại, cùng Nhu Triệu sóng vai bước ra.
Đến cửa, cả hai còn suýt tranh nhau xem ai bước trước.
"Ngài Diệp? Ngài Chiêm? Thật ngại quá, làm phiền hai người rồi." Giang Bác vội vàng xin lỗi.
Ai ngờ hai vị này chẳng thèm liếc ông, đi thẳng tới phòng Giang Tích.
Cửa phòng Giang Tích đã bị đẩy mở.
Vài người hầu đang thu dọn đống bừa bộn, một người cầm hộp thuốc mà bối rối. Thấy Giang Bác, cô ta như tìm được chỗ dựa, vội hỏi: "Thưa ông, có cần đưa tới bệnh viện không?"
Ánh mắt Giang Bác chợt ngưng lại. ... Người bị thương không phải Giang Tích, mà là một thiếu niên cùng tuổi với cô. Vì đang mùa hè, cánh tay lộ ra ngoài. Mảnh vỡ đèn chùm bắn tung tóe, găm vào da thịt cánh tay anh. Đáng sợ hơn, có một mảnh thủy tinh xiên chéo găm vào sau tai, máu từ đó chảy xuống dọc theo cổ.
Vẻ mặt thiếu niên khá bình tĩnh.
Cũng chính vì sự bình tĩnh này, mà những lời đã đến tận cổ họng của Giang Bác lại nghẹn lại, chỉ cảm thấy có chút rợn người.
"Cậu... là ai?" Giang Bác hỏi.
Đáp lại là lời của người hầu: "Ngài quên rồi sao? Vị này là do phu nhân mời về để dạy thêm cho Nhị tiểu thư."
Giang Bác nâng cao giọng: "Giang Tích còn phải học thêm sao?"
Người hầu lập tức không biết nên nói tiếp thế nào.
Giang Bác cũng biết bây giờ không phải lúc để tính toán vấn đề này, ông lại đảo mắt nhìn Trình Liệt, nói: "Trước hết đưa đến bệnh viện đi."
Xảy ra chuyện trong nhà họ Giang, nói ra ngoài thế nào cũng không dễ nghe.
"Khoan đã." Người lên tiếng là Giang Tích.
Lúc này cô đã nhận ra, Trình Liệt chính là nam chính hôm đó ở đầu hẻm đánh nhau với phản diện.
Giang Tích vì cuộn trong chăn mà lăn mấy vòng, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, bị chăn quấn chặt hơn.
Như một con tằm nhỏ.
Cô mấp máy môi: "Không thể gọi bác sĩ gia đình đến sao?"
Giang Bác nhíu mày, không từ chối: "Cũng được. Tiểu Lý, đi gọi điện thoại."
"Vâng!" Người hầu không dám chậm trễ, vội vàng đi.
Giang Tích chỉ vào Trình Liệt: "Trước tiên cầm máu cho cậu ấy."
Giang Bác còn tưởng cô đang sai bảo người hầu.
Người hầu cũng đang đáp lời: "Đúng đúng đúng, tôi thật hồ đồ, phải cầm máu trước mới đúng!"
Ai ngờ người hầu vừa mở hộp thuốc ra, thì Đồ Duy và Nhu Triệu đã nhanh chân tiến đến trước mặt Trình Liệt.
Hai người đàn ông cao lớn nhìn nhau.
Nhu Triệu lùi lại nửa bước: "Ngươi làm đi."
Đồ Duy mím môi: "Ai bảo ta giỏi giết người hơn chứ?"
Giang Bác: "... ?"
Người hầu cũng kinh ngạc quay đầu nhìn hắn nhưng đều nghĩ rằng mình nghe nhầm. Chắc chắn là nghe nhầm rồi, bằng không ai lại có thể nhẹ nhàng treo chữ "giết người" trên miệng như thế?
Mọi người còn đang kinh ngạc thì Đồ Duy đã nhanh chóng rút băng gạc, lấy cồn.
Đổ cồn lên trước để khử trùng.
"Không cần tôi tự... hự." Thân thể Trình Liệt không kìm được run lên, ngay cả vẻ mặt cũng co rút một chút.
Giang Tích chậm rãi chui ra khỏi chăn, nhíu mày: "Ngươi đổ nhiều quá."
Đồ Duy định giải thích, rồi lại ngậm miệng.
Rượu được làm từ ngũ cốc, là thứ rất quý giá. Nếu năm nào quốc gia cổ đại gặp hạn hán thì Đại Vu sẽ ra lệnh cho vua ban bố lệnh cấm nấu rượu.
"A Tích, con nói chuyện với bề trên như thế sao?" Lúc này Giang Bác lạnh nhạt quở trách.
Ngữ điệu này quả thật rất giống với cách phu nhân Giang thường dạy dỗ người khác, quả không hổ là vợ chồng.
Lời của Giang Bác vừa dứt thì thấy Đồ Duy vừa nhanh chóng buộc chặt băng gạc, vừa quay đầu lại nhìn ông lạnh lùng, nhấn mạnh: "Cô ấy nói đúng."
Đại Vu ôm trong lòng là tất cả dân chúng của cổ quốc.
Cho dù bọn họ không thích những dân chúng ngu muội đáng chết đó. Nhưng cô nói đúng. Cô vĩnh viễn sẽ không sai. Không một ai có thể chỉ trích cô.
Giang Bác không nói gì.
Ông buộc phải một lần nữa nhìn thẳng vào sự "khác biệt" trong cách hai người này đối xử với Giang Tích.
Bác sĩ gia đình nhanh chóng tới nơi.
"Băng bó khá tốt, không có nguy cơ nhiễm trùng. Ở đây phải khâu hai mũi." Bác sĩ gia đình cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Trình Liệt.
Lại nhìn Trình Liệt, quần áo trên người anh đã bị cắt thành từng mảnh rách nát.
"Trời cũng đã tối, bác sĩ Phùng đưa cậu ta đi khâu, tối nay cứ ở lại nhà họ Giang đi." Giang Bác vừa nói, vừa không quên xin lỗi Nhu Triệu và Đồ Duy: "Ngài xem, hôm nay còn để hai ngài phải lãng phí thời gian."