Đuôi mày Cung Quyết hơi nhướng lên.
Bọn kia bịa đặt?
Giang Tích: "Toán của tôi 28 điểm, Văn 37 điểm. Nếu nói 40 điểm, thì chắc là Sinh, Hoá, Vật cộng lại."
Cung Quyết: "..." Hóa ra còn bị nói nâng lên à?
Cung Quyết khẽ hít một hơi, xưa nay chưa từng thấy một cô gái nào điểm kém tới mức này, vậy mà còn dám tỏ tình với cậu ta.
Khóe môi cậu ta mím ra chút lạnh lùng nhưng lời thốt ra lại chẳng khó nghe.
Cậu ta hỏi: "Nhà họ Giang không mời gia sư dạy thêm cho cậu à?"
Giang Tích đang chăm chú xem phim truyền hình.
Sao người này nói nhiều thế?
Hay là để cái đèn rơi xuống, đập cậu ta ngất nửa tiếng trước đã.
Giang Tích kìm lại ý nghĩ nguy hiểm trong đầu, lần này ngay cả đầu cũng không quay, tự nhiên càng chẳng nhìn Cung Quyết.
Nàng nói: "Vừa mời Trình Liệt làm gia sư cho tôi."
Trình Liệt?!
Nhắc tới đối thủ, sắc mặt Cung Quyết lập tức thay đổi.
Nhưng cậu ta cũng phải thừa nhận, quả thực thành tích Trình Liệt xuất sắc...
Cung Quyết giọng trầm xuống hỏi: "Hai hôm nay Trình Liệt đều đến nhà họ Giang?"
Giang Tích: "Ừm."
Cung Quyết: "Nó còn chưa chết?"
Giang Tích: "... ? Vẫn sống rất tốt." Nhất là sau khi được cô trừ tà, còn tiện tay thêm bùa cầu phúc nữa.
Cung Quyết nhíu mày, bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Trình Liệt không xui xẻo nữa sao?
Cung Quyết vẫn quyết định hỏi Giang Tích thêm: "Hai hôm nay nó ở nhà họ Giang, không xảy ra chuyện gì à?"
Giang Tích: "Có. Đèn chùm rơi xuống."
Sắc mặt Cung Quyết thoáng nhẹ nhõm.
Xem ra chẳng ai thoát... hôm đó, rốt cuộc có gì đặc biệt, khiến cả hai người bọn họ đều gặp xui?
Cung Quyết: "Tại sao nhà các cậu lại mời Trình Liệt làm gia sư?"
"Không biết." Giang Tích chớp mắt khẽ, làm sao cô biết phu nhân Giang nghĩ gì chứ?
Có lẽ là bởi Giang Tích quá vô cảm.
Cung Quyết không nhịn được muốn nhìn cô đổi sắc mặt sẽ ra sao...
Cậu ta bỗng hạ thấp giọng: "Thành tích của tôi không kém Trình Liệt, tôi dạy kèm cho cậu thì thế nào?"
Chẳng phải cậu thích tôi sao.
Nghe câu này, sẽ lộ ra biểu cảm gì? Vui mừng... ?
Suy đoán của Cung Quyết chỉ tới đó thôi.
Bởi cậu ta rất rõ ràng nhìn thấy, trên gương mặt tinh xảo, tĩnh lặng như nước của thiếu nữ, chợt loé qua một tia hoảng sợ.
Sau đó thiếu nữ nhích người.
Xa cậu ta thêm một chút...
Cung Quyết: "..."
Cung Quyết nghiến răng: "Cậu cho rằng tôi không bằng Trình Liệt?"
Giang Tích sau một hồi suy nghĩ vô cùng chặt chẽ, khẽ gật đầu trước mặt cậu ta.
[Đúng vậy. ]
[Cậu nói nhiều hơn cậu ta. ]
Cung Quyết lập tức nghẹn một hơi.
Ngón tay cậu ta co lại, bóp chặt lớp da sofa, phát ra tiếng "kẽo kẹt" khe khẽ.
Tiệc rượu lúc này cũng gần kết thúc.
Phu nhân Cung đích thân đến trước mặt phu nhân Giang, mỉm cười nói: "Hôm nay Giang Tích cứ để ở lại nhà họ Cung chơi đi, phu nhân Giang đồng ý chứ?"
Trên gương mặt phu nhân Giang thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nhanh vậy sao?
Trước đây Cung Quyết chẳng phải chưa bao giờ đoái hoài người khác sao?
Cũng đúng, Giang Tích quả thực quá xinh đẹp. Giờ lại càng ngày càng xinh hơn.
Giang Mạt run run chen lời: "Không, không được."
Phu nhân Giang khẽ liếc cô ấy một cái: "Giang Mạt, nói gì thế?"
Phu nhân Cung liền nói: "Giang Mạt cũng ở lại cùng chơi nhé? Bạn bè của Cung Quyết đông, tối nay đều ở lại qua đêm. Nói là mai còn muốn làm cái hoạt động gì đó. Ấy, toàn trò trẻ con, tôi cũng chẳng rõ. Nhưng bọn trẻ thích chơi thì cứ để chúng chơi thôi. Phu nhân Giang thấy sao?"
Phu nhân Cung quả thật đã giữ mấy cậu ấm con nhà giàu kia lại.
Mục đích chính là để tránh sau khi chuyện truyền ra ngoài, có người nói những lời không trong sạch, ác ý suy đoán quan hệ giữa Giang Tích và Cung Quyết.
Giang Mạt ngẩn người: "Con cũng ở lại ạ?"
Phu nhân Cung: "Ừ, con đồng ý chứ?"
Giang Mạt sợ bà ấy đổi ý, vội vàng nói: "Cảm ơn dì đã mời, con đồng ý ạ."
Phu nhân Giang... Phu nhân Giang còn có thể nói gì nữa đây?
Bà tưởng là chỉ có Giang Tích bị giữ lại.
Thì ra là tất cả đều ở lại.
Phu nhân Giang khẽ vỗ đầu Giang Mạt: "Vậy thì ngoan ngoãn ở đây chơi, ngày mai mẹ sẽ đến đón các con."
Giang Mạt hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt của phu nhân Giang, cả lòng đều lo lắng cho Giang Tích dễ bị người ta lừa đi mất.
Các phu nhân nhà giàu chẳng mấy chốc đều lần lượt rời đi.
Giang Mạt cứ tưởng là mình sẽ được gặp Giang Tích ngay, ai ngờ sau khi phu nhân Cung rời đi, chỉ có một người hầu bước đến, dẫn cô ấy sang một căn biệt thự khác ở bên cạnh.
"Đây chính là nơi cô nghỉ ngơi." Người hầu mỉm cười nói: "Có chuyện gì cô cứ tìm tôi, ấn chuông cạnh giường là được."
Nói xong, người hầu rời đi.
Giang Tích... đâu rồi?
Giang Mạt áp sát cửa sổ, nhìn thấy chỉ có mặt hồ mênh mông, cùng với những căn biệt thự xa xa ẩn mình trong rặng cây. Trong đêm tối, tất cả như khoác lên một lớp áo đen thẫm.
Nơi này quá rộng, rộng đến mức khiến cô ấy bất an.
Trời đã về khuya, người hầu nhanh chóng mang cơm tối tới.
Ở đầu bên kia, phu nhân Cung đích thân tới phòng, ngồi cùng Giang Tích và Cung Quyết ăn cơm.
Phu nhân Cung mỉm cười nói: "Bà nội của Cung Quyết tuổi đã cao nên không đến cảm ơn tiểu thư Giang được."
Giang Tích: "Không sao ạ."
Phu nhân Cung nhìn cô, thấy trên gương mặt thật sự viết đầy chữ "thanh thản, không ham danh lợi", trong lòng không khỏi thêm mấy phần yêu mến. Bà ấy vẫy tay bảo người mang đến một cái hộp: "Đây là quà cho tiểu thư Giang."
Giang Tích mở ra nhìn một cái.
Bên trong nằm lặng một viên hồng ngọc.