Nó không chút biểu cảm mà nghĩ, ừ cũng đúng, vốn dĩ toàn là một đám đại Ma Vương dạy, dạy ra tất nhiên cũng là Ma Vương.
009 cố gắng vùng vẫy: [Nhưng mà Trình Liệt là người cô thích đó. ]
Giang Tích lật lại ký ức: "Chiêm Cẩn Hiên cũng thế mà, Cung Quyết cũng thế, còn có Giang Kỳ, Diệp Vũ Thiên..." Giang Tích bắt đầu giơ tay đếm ngón, những người này đều là đối tượng mà nguyên thân từng có tình cảm.
"Nhiều người quá, thích không xuể." Giang Tích trông còn đường hoàng hơn nguyên thân, cô hỏi 009: "Mỗi ngày chỉ thiên vị một người, rất hợp lý đúng không? Hôm nay tôi thiên vị là Diệp Vũ Thiên."
Đương nhiên, cô còn chưa từng gặp Diệp Vũ Thiên.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng.
Tên của này nghe lên giống như trời đêm mưa (Dạ Vũ Thiên), Giang Tích khá thích.
009: [... ]
Cảm ơn, hủy diệt đi.
Hủy diệt thế giới này đi.
Trong lúc đối thoại với 009, Giang Tích đã đứng trước xe nướng.
"Cô bé, muốn ăn gì nào?" Dì bán đồ nướng vô cùng nhiệt tình.
Ánh mắt Giang Tích đảo qua đảo lại, cô khẽ nhíu mày, ừm, thật khó chọn...
Cuối cùng Giang Tích không nỡ mà chỉ vào mực lớn, rồi đưa ra tờ mười tệ vẫn còn ấm trong tay.
Dì bán hàng lại cười cười: "Cô bé, mười tệ không đủ đâu. Cái này phải mười bảy."
Lúc này Giang Mạt đang ngẩn người cuối cùng cũng đuổi theo tới, cô ấy thở hồng hộc đứng bên cạnh Giang Tích, vừa kịp nghe thấy lời của dì bán hàng.
Giang Mạt không nghĩ nhiều liền nói: "Mười bảy tệ? Đắt quá rồi? Mười lăm."
Dì bán hàng nói không được.
Giang Mạt lại tiếp tục mặc cả với bà ấy.
Dì bán hàng chưa từng thấy học sinh trường trung học Tân Môn mà còn phải mặc cả.
Khóe miệng dì bán hàng giật giật, trong lòng nghĩ thôi vậy, đơn tiếp theo tìm kẻ ngốc mà kiếm lại tiền là được.
"Được được, cô bé, dì cũng chỉ là thấy các cháu xinh đẹp, mười lăm tệ nhé?" Dì bất đắc dĩ nói.
Lần đầu tiên Giang Mạt được khen là xinh đẹp, hai má đỏ lên, lúng túng móc thêm năm tệ đưa cho Giang Tích.
"Em thích ăn cái này à?" Giang Mạt quay đầu nhìn Giang Tích, vừa khéo chạm phải ánh mắt của cô.
Giang Tích: "Ừm."
Cô đang rất nghiêm túc mà nhìn Giang Mạt.
Nghiêm túc đến mức 009 cũng thấy rùng mình: [Cô lại muốn làm gì?]
Giang Tích: "Tôi thấy Giang Mạt rất không tệ."
009: [Hả? Không tệ chỗ nào?]
Giang Tích: "Cô ấy có thể biến mười bảy tệ thành mười lăm tệ. Tôi muốn để cô ấy làm thủ lĩnh thị nữ của tôi."
009: ? Cô lại để nữ chính làm cái này?
Ba phút sau, Giang Tích có được một xiên mực khổng lồ.
Cô thong thả cắn râu mực, hờ hững mà nghĩ, râu của Nhu Triệu cũng ngon như vậy sao?
Giang Mạt nhìn bộ dạng thỏa mãn của cô.
Dầu mỡ còn dính cả trên mặt nữa kìa.
Haizz, em ấy thật sự đáng yêu quá đi.
Ở phía xa, Chiêm Cẩn Hiên không ngờ chuyện lại được giải quyết dễ dàng như thế, anh ta cũng không muốn dính dáng tới chuyện của Cung Quyết, tính khí của Cung Quyết quá tệ. Thế là anh ta quay đầu đuổi theo hướng Giang Mạt.
Đợi đến khi thấy Giang Tích mua một xiên mực, còn Giang Mạt lại tay không, Chiêm Cẩn Hiên có chút xót xa.
Tính cách hồi nhỏ của Giang Mạt không như vậy.
Cô ấy rất hoạt bát, thường chạy theo phía sau gọi "anh Hiên anh Hiên".
Khi đó Chiêm Cẩn Hiên còn khá lông bông, thường hay bắt nạt Giang Mạt. Lớn lên rồi muốn bù đắp cho em họ nhưng em họ lại mất tích nhiều năm.
Bây giờ Giang Mạt đã trở về...
Sao anh ta có thể trơ mắt nhìn cô ấy ngưỡng mộ Giang Tích chứ?
Những gì Giang Tích có, cô ấy cũng nên có. Những gì Giang Tích không có, cô ấy càng nên có!
Chiêm Cẩn Hiên nghĩ đến đây, không do dự nữa, dứt khoát đi tới quầy nướng kia: "Một xiên mực."
"Chỉ một xiên thôi à?"
Chiêm Cẩn Hiên nghĩ một chút, rồi đổi lại: "Hai xiên." Phải nhiều hơn Giang Tích.
"Cái to này phải không?"
"Ừ, cái to nhất."
"Được nhé, một trăm tệ, cảm ơn cậu."...
Đợi đến khi Chiêm Cẩn Hiên mua xong quay lại, Giang Tích và Giang Mạt đã biến mất tăm.
Xe nhà họ Giang đến rồi? Nhanh vậy sao?
Chiêm Cẩn Hiên đành khó khăn xách hai xiên mực, gọi điện cho tài xế tới đón mình.
Lần đầu tiên tài xế thấy Chiêm Cẩn Hiên trong bộ dạng thế này.
Đeo hai cái cặp sách, còn cầm hai xiên mực, dầu mỡ tí tách rơi xuống tấm thảm thủ công trong xe. Tài xế nhìn mà cũng thấy xót.
Bên này Giang Tích và Giang Mạt đã trở về nhà.
Phu nhân Giang thấy hai người cùng nhau về, vui mừng vô cùng.
Thuận miệng nói với bọn họ: "Chiều mai tài xế sẽ đến trường sớm một chút đón các con, buổi tối mẹ đưa các con đi dự một buổi yến tiệc."
Yến tiệc...
Giang Mạt nghe thấy hai chữ này, lập tức cứng đờ.
Khi cô ấy mới trở về, nhà họ Giang từng tổ chức yến tiệc chào mừng. Khi đó Giang Mạt mặc lễ phục, lúng túng đứng dưới ánh đèn rọi, chân tay cứng ngắc, ngay cả nói chuyện cũng không xong.
Ký ức tồi tệ ngày đó, lập tức bị gợi lại.
"Bữa tiệc này rất quan trọng, sẽ có một nhân vật lớn đến."
Nghe đến đây, Giang Mạt càng cứng đờ hơn. Bữa tiệc rất quan trọng, có nhân vật lớn... Cô ấy xoay xoay cổ, lại phát hiện Giang Tích vẫn chẳng có biểu cảm gì. Thiếu nữ xinh đẹp khẽ liếm môi, giống như đang... hồi vị cái xiên mực kia?
Dường như phu nhân Giang nhìn ra sự lúng túng của cô ấy.
Bà nhíu mày, nói: "A Tích từ nhỏ đã theo chúng ta tham dự yến tiệc, nếu con có gì không hiểu thì hỏi A Tích."
Giang Mạt ngượng ngùng gật đầu, đầu càng cúi thấp.
Chẳng bao lâu sau, tổng giám đốc Giang cũng trở về.
Ông ngồi xuống ghế chủ, cầm đũa nhưng lại nhìn về phía Giang Tích trước.
Giang Tích 4 tuổi đã được nhà họ Giang nhận nuôi, năm đó, nhà họ Giang làm cho cô một thẻ ngân hàng, chuyên dùng để cất tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi mà cô nhận được.
Khi đó trẻ vị thành niên không thể làm thẻ nên thẻ này thực chất vẫn đứng tên Giang Bác.