Chương 22

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:57

Cô ta cũng từng chủ động tỏ ra thân thiện với Cung Quyết nhưng thậm chí Cung Quyết chẳng nhớ nổi cô ta là ai. Giang Mạt một lòng thích Cung Quyết, vì cậu ta mà làm rất nhiều việc phải hạ thấp bản thân nhưng mãi chẳng thể nhận được tình yêu của cậu ta. Ngược lại, nam chính lại phát hiện ra điểm sáng trên người Giang Mạt, dần dần đem lòng thích cô ấy. Sau đó thì là một lối mòn rất thường thấy... Giang Mạt sau thời gian tiếp xúc đã nảy sinh tình cảm với nam chính, Cung Quyết quay đầu lại phát hiện ra thì ra mình vốn thích Giang Mạt, rồi bắt đầu cảnh "đuổi theo vợ hỏa táng tràng không thành"... [Rồi thì hắc hóa. ] 009 nói với Giang Tích: [Từ đó, Cung Quyết trở thành đại phản diện số một của quyển sách này. ] Giang Tích chậm rãi đáp: "Ồ." 009: [Nghe xong những điều này, thái độ của cô chỉ như vậy thôi à?] Giang Tích chân thành hỏi: "Những thứ này thì liên quan gì đến tôi chứ?" 009: "Đương nhiên là có rồi, bởi vì cô không có được tình yêu, cô cũng hắc hóa. Cậu ta là nam phản diện số một, cô chính là nữ phản diện số một. Nhưng đó đều là tình tiết về sau. Hiện tại, việc cô cần làm là... Mau nhìn đi, nam chính kìa!] [Này, cô đang nhìn đi đâu vậy?] Giang Tích đang nhìn sạp đồ nướng. [Tôi bảo cô nhìn nam chính cơ mà!] "..." Giang Tích không trả lời. Tuy Giang Tích đang thất thần nhưng Giang Mạt lại thấy rõ ràng. Một thiếu niên gầy gò mặc bộ đồng phục đã bạc màu, nhanh bước đi đến, đỡ người vừa ngã dưới chân Giang Tích dậy, hỏi: "Không sao chứ?" "Không, không sao đâu anh Trình." Thiếu niên được gọi là "anh Trình" có một đôi mắt phượng rất đẹp, đuôi mắt hơi nhướn lên, vẽ nên một đường cong lạnh lùng, sắc bén. Ngũ quan anh vô cùng xuất chúng, sống mũi cao, môi mỏng, thanh tú như tùng như trúc. Anh chính là nam chính Trình Liệt. Nhà Trình Liệt không khá giả, thậm chí có thể nói là điều kiện sống tệ hại nhưng vì thành tích xuất sắc vượt trội mà được đặc cách vào trường trung học Tân Môn. Anh không giống những học sinh nghèo khác, anh có năng lực lãnh đạo, ở ngôi trường cũ, bạn bè đều cam tâm tình nguyện nghe lời anh. Đến nơi này, Trình Liệt cũng khiến vài học sinh có gia cảnh không tệ, cam tâm tình nguyện tôn anh làm người dẫn đầu. Tuần trước, trường tổ chức một trận đấu giao hữu bóng rổ. Lớp của Trình Liệt và lớp của Cung Quyết được phân vào cùng một bảng. Đàn em của Cung Quyết khá đểu, lên sân liền húc ngã bạn cùng lớp của Trình Liệt. Rồi thì trận bóng rổ biến thành hỗn chiến giữa hai lớp, thầy cô kéo cũng không nổi, chủ yếu cũng là không dám kéo. Mối thù giữa phản diện và nam chính cứ thế mà kết lại. Cung Quyết bước chậm từ trong ngõ đi ra, cậu ta nhìn Trình Liệt: "Tôi còn tưởng cậu nhát gan đến mức không dám xuất hiện chứ." "Cung Quyết, cậu đừng ỷ thế hiếp người quá đáng." "Ăn trộm đồ của tôi mà không chịu trả, chẳng lẽ không đáng bị đánh sao?" Giang Mạt nghe thấy tiếng xương tay kêu răng rắc. Ngay giây sau, hai thiếu niên cao lớn đều hơn một mét tám, giống như dã thú hung hãn nhào tới đánh nhau, từng cú đấm mạnh bạo. Giang Mạt sợ hãi lùi lại một bước: "P... phải làm sao đây? Có cần báo cho thầy không?" Lúc này Giang Tích mới thu lại dòng suy nghĩ đang trôi nổi. Cô liếc nhìn một cái: "Tại sao phải báo cho thầy?" Giang Mạt: "Đương nhiên là để họ dừng lại, không đánh nhau nữa chứ." Giang Mạt đâu từng thấy qua cảnh tượng như thế này? Hai chàng trai cao lớn, ra tay lại mạnh, người bị đánh ngã trước đó cũng đã sững sờ. Giang Tích: "Chị hy vọng bọn họ dừng lại?" Giang Mạt: "Đúng vậy!" Giang Tích khẽ thở dài. Thật phiền phức. Cô nói: "Vậy thì cầu xin tôi đi." Lại nữa rồi, câu nói quen thuộc ấy. Giờ Giang Mạt đã quen thuộc với Giang Tích hơn một chút nên cũng chẳng thấy lời này có gì không ổn nữa. Cô ấy vội vàng lục lọi người mình, moi ra được mười tệ, cái này... cái này được chứ? Cái này chắc chắn đáng giá hơn cái kẹp tóc một tệ rưỡi nhỉ? Giang Mạt đưa tiền cho Giang Tích. Giang Tích đưa tay nhận lấy, sau đó nghiêng đầu nhìn Trình Liệt, khẽ mở môi niệm một câu mà chẳng ai hiểu được. Trình Liệt bất ngờ ngã sóng soài. Giang Tích suy nghĩ một chút, quyết định phải "mưa móc đều rơi". Thế là cô lại quay đầu nhìn về phía Cung Quyết, khẽ mở môi. Phía bên kia, Cung Quyết đấm hụt một cú, lại đập thẳng vào cột điện. Cung Quyết: "..." Trình Liệt: "..." Cung Quyết đau đến "xì" một tiếng, rồi đưa tay ôm lấy trán, không nhịn được mắng: "Đệt." Trình Liệt cũng ngẩng đầu lên. Trên mặt anh dính chút bùn nhưng không làm giảm đi gương mặt tuấn mỹ, ngược lại còn khiến ánh mắt anh trông sáng hơn. 009 không rõ vừa xảy ra chuyện gì nhưng mà... [Mau, cô nên đi đỡ nam chính dậy, nam chính nhìn thấy rồi... ] phải không. 009 còn chưa nói hết câu, liền thấy Giang Tích giẫm một chân lên mặt Trình Liệt. Giẫm ngay vào... mặt?!! Gương mặt anh tuấn của nam chính!!! Trình Liệt: "..." Anh cũng không nhịn được mà "xì" một tiếng, đợi đến khi ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy bóng lưng thiếu nữ đang rời đi. Mặc đồng phục Tân Môn. Không mang cặp sách. Còn nữa... cổ tay cô rất mảnh, rất trắng. Giữa những ngón tay thon dài, kẹp một tờ... mười tệ? 009 sắp phát điên: [Cô đang làm cái gì vậy? Gấp cái gì chứ?] Giang Tích: "Xe đồ nướng sắp dọn rồi." 009 cạn lời, nghẹn ngào. 009 cố gắng khuyên răn cô: [Không phải tôi nói, sao cô có thể giẫm lên mặt nam chính chứ?] Giang Tích: "Tại sao lại không thể?" 009: [Đây, đây là một chuyện vô cùng sỉ nhục người khác. ] Giang Tích: "? Nhưng mà đại hộ pháp của tôi nói, bọn họ quỳ rạp dưới chân tôi, đó là vinh hạnh của bọn họ mà." 009 không nhịn được muốn chửi thề. Mẹ nó chứ, cái loại hộ pháp gì đây? Dạy trẻ con mà có thể dạy thế này sao? Thế chẳng phải dạy ra một đại Ma Vương vô pháp vô thiên à? Nghĩ tới đây, 009 khựng lại.