Chương 31

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:57

[Ta còn thông minh hơn hắn. ] Đồ Duy nghĩ. "Giang... Giang Tích?" Giang Mạt run rẩy gọi khẽ từ phía xa. Giang Tích quay đầu nhìn, chỉ thấy Giang Mạt ôm lấy cánh cửa, ló đầu ra, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc nhìn bọn họ. Giang Tích khẽ "ừm" một tiếng. Có lẽ tiếng đáp này cho Giang Mạt thêm sức mạnh, cô ấy buông cửa, chạy vội tới trước mặt Giang Tích: "Em đi đâu vậy? Sao đi lâu thế?" Đồ Duy và Nhu Triệu đều tuấn mỹ xuất chúng nhưng nhìn vào cũng đầy tà khí. Giang Mạt cảnh giác liếc nhìn họ, định hỏi Giang Tích có bị ép buộc không nhưng lại sợ chọc giận hai người đàn ông cao lớn này. Giang Tích chỉ chỉ Nhu Triệu: "Nói chuyện với hắn chút thôi." Trong đầu Giang Mạt lập tức vang lên tiếng còi báo động. Nói chuyện với người lớn tuổi thì có gì mà hay chứ? Mà Giang Tích lại còn mang bộ dạng ngây thơ hồn nhiên, cứ như hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác tới đâu. Giang Mạt bỗng có thêm chút dũng khí, cô ấy nắm lấy tay Giang Tích, nói: "Em đi với chị về chỗ mẹ đi." Câu nói này chính là để nói cho những người xung quanh biết, là bọn họ đi cùng người lớn tới, đừng có ý định gì với Giang Tích. Giang Tích liếm môi, con mực nướng của cô vẫn chưa ăn được miếng nào. Nhưng cô chợt nhớ ra, hình như nhà họ Giang có đầu bếp riêng, thế thì thật tốt quá! Giang Tích nhìn Nhu Triệu, nói: "Ngươi phải mang mấy thứ này đến nhà họ Giang." Đồ Duy không nhịn nổi nữa: "Thế còn ta thì sao?" Giang Tích nghĩ một chút. Đúng rồi. Cô đã triệu hồi bọn họ tới rồi. Ban đêm có người kể chuyện trước khi ngủ cho cô nghe, còn có người rửa chân cho cô. Ngày mai bọn họ còn có thể thay cô đi học. Nhưng họ rốt cuộc không phải người nhà họ Giang cho nên cô vẫn lịch sự hỏi Giang Mạt: "Tôi có thể mang hắn, với cả hắn, về nhà họ Giang không?" Cô biết nhà họ Giang vừa nghèo vừa nhỏ. Vậy nên Giang Tích rất biết điều nói: "Không cần dọn phòng cho họ đâu, họ ngủ trong phòng của tôi cũng được." Ừm. Đồ Duy có thể ngủ dưới gầm giường, Nhu Triệu có thể ngủ trong bồn tắm. Giang Tích đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi. Nhưng Giang Mạt lại kinh hoàng trừng to mắt. Bọn, bọn họ... ngủ chung một phòng với Giang Tích? Sao có thể ba người ngủ chung? Không không, hai người cũng không được đâu! "Mọi người... đứng đây làm gì vậy?" Giọng nói kinh ngạc của phu nhân Giang vang lên. Ngay khi Nhu Triệu dẫn Giang Tích đi xuống lầu, đã có người báo tin cho Diệp Đức Minh. Diệp Đức Minh liền đúng lúc cho phu nhân Giang biết rằng Giang Tích đi nhầm đường, anh trai ông ấy đang dẫn người trở về. Sao phu nhân Giang còn ngồi yên được? Chỉ sợ ở nơi bà không nhìn thấy, sẽ xảy ra chuyện gì. Vì thế bà vội vàng bước ra khỏi phòng tiệc và cảnh bà nhìn thấy chính là... Giang Tích bị hai người đàn ông cao lớn vây quanh, một bên là cha bà – ông cụ Chiêm, bên kia là Giang Mạt. Phu nhân Giang bước lên, đè nén sự nghi hoặc trong lòng, nhìn trái nhìn phải. Ngoài anh trai của tổng giám đốc Diệp thì người đàn ông xa lạ kia cũng toát ra khí thế đầy áp lực. "Hiểu Vân à, lại đây, giới thiệu một chút. Đây là..." Ông cụ Chiêm khựng lại. Thân phận của Đồ Duy, nói nhẹ đi thì sợ Chiêm Hiểu Vân không coi trọng, nói thẳng là tổ tiên thì ở nơi công cộng này, rõ ràng không thích hợp. "Đây là... cụ họ của con." Ông cụ Chiêm cố gắng lắm mới nói ra được mấy chữ này. Những chữ này vốn không khó hiểu. Nhưng khi ghép lại, hơn nữa lại từ miệng ông cụ Chiêm thốt ra, phu nhân Giang liền thấy mình khó mà hiểu nổi. Cụ... cụ họ? Đó chẳng phải là em trai của cụ cố nội bà sao? Có thể trẻ đến... mức này ư? Phu nhân Giang há miệng, còn chưa kịp nói gì thì ông cụ Chiêm đã nhanh chóng chiếm thế chủ động, ra vẻ trách móc: "Con nhìn con kìa, sao bây giờ ngay cả quy củ lễ nghĩa cũng chẳng giữ nữa? Đứng đực ra làm gì? Mau chào hỏi đi. Đừng thấy trẻ tuổi mà lầm, bối phận rất cao đấy!" Đúng vậy. Không ít người ba bốn mươi tuổi vẫn phải gọi một đứa trẻ sơ sinh là chú cơ mà. Dưới ánh nhìn chằm chằm của ông cụ Chiêm, phu nhân Giang ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cụ." Ông cụ Chiêm thấy màn dạo đầu đã đủ, liền đi thẳng vào vấn đề: "Cụ của con sẽ cùng các con về nhà họ Giang." Phu nhân Giang liền sững sờ: "Chuyện này... chuyện này..." Ông cụ Chiêm: "Không được sao?" Phu nhân Giang thấy quá hoang đường: "Con phải hỏi lại Giang Bác." Ông cụ Chiêm nheo mắt, nhìn chằm chằm phu nhân Giang rồi thở dài: "Con đó con đó, lấy chồng rồi liền không coi nhà họ Chiêm là nhà nữa." Phu nhân Giang ngượng ngùng quay đầu đi, vội nhìn về phía Giang Tích. Bà nhíu mày, giọng có chút trách móc: "Giang Tích, sao vừa rồi con lại đi lạc? Chị con đã đi tìm con nửa ngày đấy." Giang Mạt kinh ngạc nhìn phu nhân Giang, như thể lần đầu tiên nhận ra người mẹ của mình.