Lúc này, ở sân sau nhà họ Cung.
Vốn mấy ngày nay đã bực bội, Cung Quyết nhìn đám ngốc trước mặt chỉ biết bơi lội, chơi game, đột nhiên thấy cực kỳ chán ngán.
Lại nhìn mấy cô tiểu thư nhà giàu bưng ly rượu, ngập ngừng muốn bắt chuyện với cậu ta mà không dám, càng thấy phiền.
Cung Quyết đành quay đầu tiếp tục dán mắt vào Giang Tích.
Chóp tai thiếu nữ bỗng khẽ run một cái.
Cung Quyết thầm nghĩ, sao, lẽ nào ánh mắt của mình mà cô ấy cũng cảm nhận được? Cuối cùng cô ấy cũng biết chữ xấu hổ rồi...
Viết sao nhỉ?
Ba chữ phía sau, còn chưa kịp hiện lên trong đầu cậu ta.
"Bốp" một tiếng.
Thiếu nữ đột ngột vung tay, hất văng một thứ gì đó.
Cung Quyết ngẩng đầu.
Những người khác nghe thấy động tĩnh cũng lập tức biến sắc.
Đặc biệt là quản gia, chân ông ấy sợ đến nhũn ra.
"Là, là gạch trang trí ngoài tường..." Quản gia run rẩy nói: Sao, sao tự nhiên lại rớt xuống thế này?"
Bọn họ đã dọn sạch hết chậu hoa trên ban công tầng trên nhưng tính sao thì cũng không ngờ đến cả mảng gạch tường cũng rơi ra!
Nếu miếng gạch men đó thật sự rơi trúng đầu Cung Quyết...
Quản gia không dám nghĩ tiếp.
Mà lúc này, Cung Quyết đang chăm chú nhìn bàn tay của Giang Tích.
Cạnh bàn tay cô, rạch ra một vết cắt không sâu không cạn. Một chút máu rịn xuống theo dòng chảy...
Mí mắt Cung Quyết giật mạnh, trong lòng bị siết chặt.
Cậu ta trầm giọng mở miệng: "Không sao chứ?"
Giang Tích: "Không."
Cô đang nghĩ, có nên khỏi phí công, tiện thể vẽ ngay một pháp trận triệu hoán ở đây không nhỉ?
Lúc này 009 mà biết cô nghĩ thế, chắc chắn sẽ phát điên.
Quản gia cuối cùng cũng hoàn hồn: "Thuốc, hộp thuốc, không không, bác sĩ, mau gọi bác sĩ."
Những người khác cũng ngơ ra, ào ào từ hồ bơi bò lên, có kẻ không chơi game nữa, vội vã chen tới: "Anh Quyết không sao chứ?"
"Vãi, tin đồn là thật hả? Anh Quyết, anh đúng là xui tận mạng luôn hả?"
"Miếng gạch đó mà rớt trúng đầu, chắc toác cả một lỗ to rồi..."
"Dọa tao chết khiếp..."
Cung Quyết thấy phiền chết đi được.
Má nó rớt trúng đầu tao, chứ có rớt trúng đầu tụi mày đâu, tụi mày sợ cái con khỉ gì?
Cung Quyết hất mạnh đám người đang chen lấn quan tâm.
Lúc này bác sĩ cũng tới.
Hôm nay, Giang Tích như thể đã tráo đổi thân phận với Trình Liệt của ngày hôm qua.
Bác sĩ nói: "Không có gì nghiêm trọng, vết cắt nhỏ thôi, sát trùng băng bó lại là được."
Lời của bác sĩ ít nhiều có phần trùng hợp quen tai.
009 thấy vậy thì nghẹn lời, uất nghẹn đến không thốt nổi.
[Ngài có thấy buồn cười không?]
[Nam chính thì ngài hành cho sống dở chết dở. Phản diện ở chỗ ngài, lại có thể bình an vô sự. Trái tim ngài rốt cuộc là màu gì vậy?]
[Màu đen à?]
Bên này bàn tay Giang Tích rất nhanh đã bị băng lại thành một cái bánh ú.
Giang Tích xinh đẹp, nhất là lúc này, cô cúi đầu, không kêu đau, chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay bị thương của mình... đặc biệt khiến người ta xót xa.
Có cậu con trai không nhịn được, hạ giọng mềm đi một chút, hỏi: "Giang Tích, sao cậu biết miếng gạch đó sẽ rơi xuống? Phản ứng cậu nhanh thật."
Giang Tích: "Nghe thấy."
Có người bất mãn hừ một tiếng: "Xạo ghê."
Cung Quyết lạnh mặt đá một cước vào tên kia.
Tên đó không kịp phòng bị, lùi lại hai bước loạng choạng, rơi thẳng xuống hồ bơi, ục ục uống liền hai ngụm nước: "Ây anh Quyết... ục ục..."
Cung Quyết nhìn thấy tai cô động đậy.
Không chừng thật sự nghe thấy rồi.
Chẳng mấy chốc phu nhân Cung nghe động liền vội vàng chạy đến.
Trên trán bà ấy rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, chân mày nhíu chặt, rõ ràng lo lắng đến cực điểm: "Tiểu Quyết, không sao chứ?"
Sắc mặt Cung Quyết dường như càng ngày càng khó coi, cậu ta nói: "Không sao."
Thật ra phu nhân Cung vừa nhìn thấy cậu ta là đã yên tâm, bà ấy bình tĩnh lại, xoay người trấn an Giang Tích: "Thật sự quá cảm ơn tiểu thư Giang, chúng ta lên lầu nói, đừng ở ngoài này nữa."
Mọi người vội vàng đi vào trong.
Cung Quyết cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó nhưng tạm thời lại không nhớ ra. Chắc cũng chẳng quan trọng.
Vừa đi vào trong, Cung Quyết vừa không kìm được mà liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Trên mặt cô vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Nhưng cậu ta lại cảm giác dường như nhận ra được sự thích thú của cô với mình...
Nếu không, ai lại đưa tay ra che chở chứ?
Nghĩ đến đây, phiền muộn trong lòng Cung Quyết càng đậm thêm.
"Đi nói với phu nhân nhà họ Giang một tiếng..." Phu nhân Cung quay đầu dặn dò gia nhân.
Giang Tích lên tiếng: "Đừng nói với bà ấy."
Nếu không thì tối nay cô sẽ không thể ở lại đây nữa.
Trừ tà rất phiền toái, tốt nhất là giải quyết nhanh gọn.
Phu nhân Cung sững sờ, trong đầu thoáng hiện lên vô số suy nghĩ, ban đầu nhớ tới những lời đồn về nhà họ Giang, sau lại nghĩ đến phong thái bình tĩnh của thiếu nữ trước mắt.
Cuối cùng bà ấy mỉm cười: "Được, nghe theo tiểu thư Giang. Vậy tối nay tiểu thư Giang cứ ở lại nhà họ Cung nghỉ ngơi nhé?"
Sắc mặt Cung Quyết thoáng trở nên kỳ quái.
Cậu ta không nói rằng vốn dĩ Giang Tích đã định ở lại.
Phu nhân Cung vốn không biết chuyện, lập tức sai người chuẩn bị canh bồi bổ, còn có cả trái cây điểm tâm.
Dù sao mất máu, ít hay nhiều cũng phải bù lại, đúng không?
Giang Tích chợt nhớ tới cái phong bao mà Trình Liệt đã nhận.
Chẳng lẽ nhà họ Cung cũng sẽ đưa bao lì xì cho cô?
Phu nhân Cung quay sang đám thiếu gia con nhà giàu: "Thật ngại quá, mọi người cứ tự chơi một lát nhé? Cung Quyết chắc chắn không thể chơi cùng các cháu được rồi."
Đám thiếu gia con nhà giàu được cưng chiều đến choáng váng, liên tục gật đầu: "Vâng vâng ạ."
Đừng nhìn phu nhân Cung lúc này biểu cảm dịu dàng, thực ra đáng sợ lắm đó.
Phu nhân Cung: "Chuyện hôm nay liên lụy đến tiểu thư Giang rồi."