Chương 14

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:58

009: [Vì sao không thể khóc?] Giang Tích ngẩn ra, rồi mới trả lời nó: "Bởi vì vu nữ của cổ quốc không được khóc." Đây là điều cô học được từ nhỏ, khắc sâu vào tận xương tủy. Lại nữa rồi, lại bắt đầu khoác lác rồi! 009 cảm thấy nhẫn nhịn chịu đựng thật sự khó khăn. Lúc này, tổng giám đốc Giang đột nhiên mở miệng: "Cha nghe Tiểu Đinh nói, con với Cẩn Hiên cãi nhau?" Giang Tích lắc đầu, chỉ thuật lại sự thật: "Là anh ta mắng con." Tổng giám đốc Giang trầm mặc vài giây, rồi nói: "Cẩn Hiên nói chuyện đúng là quá không khách khí rồi." Lời này coi như đã định tính cho kết quả tranh chấp của hai đứa nhỏ. Thư ký Đinh vẫn còn đứng ở cửa lập tức trợn to mắt. Giang Tích đi méc mà lại thật sự thành công rồi ư? Thư ký Đinh nhanh chóng bình tĩnh lại. Cũng đúng thôi. Nhà họ Chiêm quả thực giàu nhưng nhà họ Giang cũng là gia đình có địa vị. Cho dù phu nhân Giang có thương yêu người cháu ngoại Cẩn Hiên đến đâu, tổng giám đốc Giang cũng sẽ không cho phép một vãn bối đến chỉ trỏ vào gia giáo của nhà họ Giang. Tổng giám đốc Giang vẫn còn phải giữ thể diện nữa. Chẳng lẽ Giang Tích sớm đã biết được điều này? Thủ đoạn của cô... lại cao hơn rồi ư? Thư ký Đinh lập tức liếc Giang Tích thêm vài cái. "Chuyện gì thế? Sao lại thế này?" Phu nhân Giang vội vàng lên tiếng, phá vỡ không khí căng thẳng: "Tính tình Cẩn Hiên tốt, lại thương em gái, sao lại cãi nhau được?" Tổng giám đốc Giang không có ý định nói thêm: "Thế này đi, Hiểu Vân, cuối tuần này bà chuẩn bị một bữa tiệc gia đình, mời cả nhà em trai bà đến." Hiểu Vân chính là tên của phu nhân Giang. Phu nhân Giang nghe vậy, ngơ ngác gật đầu đồng ý. Lúc này tổng giám đốc Giang mới lộ ra nụ cười, vỗ vỗ đùi mình, nói: "A Tích qua đây, để cha xem vết thương trên tay con thế nào." Giang Tích nghiêng đầu nhìn ông. Rõ ràng vốn chẳng thân thiết, cớ gì lại phải giả vờ như rất gần gũi? Còn nữa... [Vợ chồng nhà họ Giang mất đi con gái, đau lòng khôn xiết, ngày đêm mất ngủ, đặc biệt là phu nhân Giang Chiêm Hiểu Vân, nhiều lần ngất xỉu phải nhập viện. Giang Bác thương yêu vợ, để giải tỏa nỗi nhớ con gái, liền quyết định nhận nuôi Giang Tích. ] Bất luận là ký ức, hay là kịch bản 009 nói cho cô thì đều được miêu tả như vậy. Nhưng vợ chồng nhà họ Giang xem ra lại chẳng hề mặn nồng đến thế. [Giang Bác gọi cô đó, con mau đi đi, còn ngây ra đó làm gì? Cô phải nhớ, cô rất nhiệt tình lấy lòng cha mẹ nuôi của mình. ] 009 thúc giục. Giang Tích vẫn không động đậy. Bên cạnh, trong mắt Giang Mạt không kìm được lộ ra vài phần ngưỡng mộ. Trong mắt cô ấy, bản thân mới là kẻ ngoài cuộc của gia đình này. Không có tình cảm gắn bó mười mấy năm, cho dù đứng trước cha mẹ ruột, Giang Mạt cũng chỉ cảm thấy xa cách. Cô ấy cũng rất mong có thể giống Giang Tích, có thể thẳng thắn méc với cha, nói rằng ai đã bắt nạt mình. "A Tích?" Tổng giám đốc Giang lại cất tiếng, nghi hoặc nhìn Giang Tích. Lúc này Giang Tích mới khẽ kéo tay áo lên, để lộ ra vết sẹo dữ tợn phía dưới. Vì thời tiết nóng bức, băng gạc quấn không thoáng khí, dễ sinh vi khuẩn. Cho nên sau khi kiểm tra tình trạng hồi phục của Giang Tích không tệ, bác sĩ liền để y tá tháo bỏ băng gạc. Vết thương được khâu bằng chỉ thẩm mỹ nhưng rốt cuộc mới có hai ngày, vẫn chưa lành lại. Da thịt hồng hồng, vết bầm tím, đường dao dữ tợn, đột ngột hiện lên trên làn da trắng nõn, khiến mọi người vừa nhìn đều giật mình. Phu nhân Giang kinh hãi: "Trời ơi, sao lại... sao lại có vết dài thế này?" Giang Tích cũng không biết tại sao lại dài đến vậy. Hồn nguyên thân đã rời đi, cô cũng chẳng thể hỏi đối phương lúc đó nghĩ gì. Thế nên cô nghĩ một chút, rồi nói: "Tay không cầm chắc, dao trượt xuống." 009: [... ] Ngay cả khóe miệng của phu nhân Giang cũng giật giật. Không... không cầm chắc à? Ngược lại, tổng giám đốc Giang, lão gia Giang, còn có bác Giang đều nhìn Giang Tích thêm một cái, trong lòng hơi kinh ngạc. Ba người này đều là kẻ thông minh, những trò vặt trước kia của Giang Tích, ai mà không nhìn ra? Bây giờ Giang Tích không giở trò nữa, ngược lại khiến bọn họ nhìn bằng con mắt khác. Như vậy càng tốt, như vậy cũng không cần lo cô và Giang Mạt gây ra mấy chuyện xấu xí như kiểu chị em bất hòa nữa. Tổng giám đốc Giang gọi thư ký Đinh lại, lại hỏi cặn kẽ một hồi. Sau khi hỏi xong, tổng giám đốc Giang mở miệng: "A Tích chịu khổ rồi, hai hôm nay không thể lo cho con, cha sẽ chuyển vào thẻ của con 100 vạn, con cầm đi cùng bạn bè đi dạo phố, mua chút thứ con thích." 009: [?] Không đúng nha! Trong nguyên tác, Giang Tích từ bệnh viện trở về nhà họ Giang, nghe thấy cả nhà Giang vui vẻ trò chuyện về Giang Mạt, cô ta ghen tị phát điên, vừa vào cửa đã bắt đầu rơi nước mắt. Người nhà Giang có hỏi thế nào, cô ta cũng không chịu nói. Đợi diễn đủ trò, cô ta mới nhào vào lòng tổng giám đốc Giang, vừa gọi cha vừa nói vết thương đau... 009 nhìn thôi cũng muốn khen nữ phụ này, diễn xuất thật không tệ! Nhưng tổng giám đốc Giang là ai? Ông là lão hồ ly chốn thương trường.