Mắt ông cụ Chiêm thì có chút mờ nhưng thị lực của tổng giám đốc Chiêm lại rất tốt, vừa nhìn đã thấy phu nhân Giang, cũng chính là em gái ruột của mình.
"Sao Tiểu Vân lại mang theo hai đứa nhỏ đến?" Tổng giám đốc Chiêm kinh ngạc nói: "Ngược lại không thấy Giang Bác đâu, cậu ta thật đúng là một người bận rộn."
"Hai đứa nhỏ?" Ông cụ Chiêm tò mò nheo mắt lại, như vậy sẽ dễ nhìn rõ hơn một chút.
"Đúng, Giang Mạt, còn có cả Giang Tích." Tổng giám đốc Chiêm vừa đáp xong, liền sải bước đi về phía phu nhân Giang.
"Tiểu Vân." Tổng giám đốc Chiêm đến gần, gọi tên em gái một tiếng.
Phu nhân Giang khẽ thở, nhất thời không dám trả lời tổng giám đốc Chiêm. Bởi vì Diệp Đức Minh mang theo người anh kỳ lạ của ông ấy, đang đi về phía bọn họ.
Thực ra Diệp Đức Minh chỉ đi theo anh của ông ấy tới đây.
Ông ấy cũng không biết vì sao lại đi về phía này.
Ông ấy không quen phu nhân Giang, cuối cùng liếc mắt một cái, rơi xuống người tổng giám đốc Chiêm. Người này thì ông ấy quen. Lúc này Diệp Đức Minh mới lộ ra nụ cười: "Tổng giám đốc Chiêm, đã lâu không gặp."
Người đàn ông cao lớn bên cạnh Diệp Đức Minh cũng thấp giọng nói một câu: "Đã lâu không gặp."
Ngay lập tức khiến tổng giám đốc Chiêm và phu nhân Giang đều ngẩn ra, không rõ câu này là nói với ai.
"Vị này là?" Cuối cùng Diệp Đức Minh lên tiếng, lập tức kéo suy nghĩ của mọi người trở về.
Tổng giám đốc Chiêm hoàn hồn nói: "Tổng giám đốc Diệp không quen sao? Đây là em gái tôi, Chiêm Hiểu Vân."
Diệp Đức Minh cười: "Sau này kết duyên cùng tổng giám đốc Giang đúng không? Nhìn trí nhớ của tôi này!"
Người anh của Diệp Đức Minh khẽ nhướng mí mắt, không để lộ cảm xúc, nhận lấy một ly cocktail từ khay của người phục vụ bên cạnh.
Cocktail được điều chế đặc biệt từ nho Kyoho, chanh dây, nước chanh... màu sắc tầng tầng lớp lớp, hương trà và hương trái cây hòa quyện. Khi nãy người phục vụ bưng qua, liền lập tức thu hút ánh mắt của Giang Tích.
Người anh của Diệp Đức Minh cầm ly rượu này, đột nhiên đưa tới trước mặt Giang Tích.
Mọi người đều sững sờ, đây, đây là...
Ánh sáng lóe lên trong mắt Giang Tích, cô vừa định đưa tay ra. Phu nhân Giang thì đang do dự có nên từ chối ly rượu này không, lại thấy người đàn ông đột nhiên xoay cổ tay, thu lại, đặt ly rượu trở về khay của người phục vụ. Hắn ta mỉm cười, khí chất tà mị nơi mi tâm bỗng chốc tan đi ít nhiều, hắn ta nói: "Đổi ly sữa đi."
Giang Tích nghiến răng.
Khóe miệng nhếch lên, để lộ ra một chút răng nhỏ trắng, nhọn nhọn, vô cùng chói mắt.
Người đàn ông thấy thế, biểu tình trên mặt lập tức thả lỏng hơn.
Ngược lại phu nhân Giang thì khẽ thở phào một hơi.
Bà không rõ bầu không khí ngưng trệ này là sao, chỉ đành cười nói: "Đúng, vẫn là uống sữa thì tốt hơn. Ngài Diệp, đây là con gái tôi, Giang Tích, kia là con gái lớn Giang Mạt."
Người đàn ông khẽ đáp: "Ừ."
Không hề liếc nhìn phu nhân Giang và Giang Mạt một cái.
Phu nhân Giang lập tức hiểu ra.
Ánh mắt mà bà vừa cảm nhận được, không phải là người đàn ông kia đang nhìn bà, mà là... đang nhìn Giang Tích?
Biểu tình phu nhân Giang hơi cứng lại, trong lòng nghĩ thế này thì không hợp lẽ cho lắm.
Đúng lúc bầu không khí càng ngày càng kỳ quái, người phục vụ đã mang sữa đến.
Ai ngờ người đàn ông liếc một cái rồi nói: "Sữa lạnh thì không được."
Giang Tích lên tiếng: "Tôi muốn uống lạnh."
Người đàn ông nhìn cô.
Cô cũng nhìn hắn ta.
Ánh mắt hai người giao nhau suốt nửa phút.
Một bên phu nhân Giang và Giang Mạt đều không kìm được run lên, phu nhân Giang còn định mở miệng khuyên Giang Tích. Ở trước mặt chủ nhà phải lễ phép chứ, người ta nói sữa lạnh không được, chẳng phải cũng là vì muốn tốt cho cô sao?
Nhưng rốt cuộc phu nhân Giang cũng không thể nói ra câu nào.
Bởi vì người đàn ông đột nhiên mở miệng: "Được thôi."
Giống như bất đắc dĩ mà nuông chiều Giang Tích vậy.
"Xin mời." Người đàn ông nâng ly sữa kia, lại đưa đến trước mặt Giang Tích.
Giang Tích không nói cảm ơn, trông còn có chút không vui.
"Đừng tức giận." Người đàn ông lại mỉm cười với cô, mang theo chút ý tứ dỗ dành cô gái. Sau đó hắn ta vẫy tay, lại bảo người phục vụ mang đến bánh cupcake, đưa cho Giang Tích. Hắn ta nói: "Cô thích cái này à? Cái này không ngon lắm."
Rồi hắn ta nhìn về phía Diệp Đức Minh.
Diệp Đức Minh lập tức hiểu ý: "Đúng vậy, đường Bạch Mã có một tiệm bánh mấy chục năm, làm đồ ăn ngon hơn nhiều. Khi nào tiểu thư Giang nên đi thử xem?"
Chỉ trong đoạn đối thoại ngắn ngủi này.
Phu nhân Giang và mọi người đều nhận ra, Diệp Đức Minh rất kính trọng, thậm chí kiêng dè người anh này. Không phải luôn ở ngoài dưỡng bệnh sao? Sao vẫn có thể đè đầu Diệp Đức Minh như vậy?
Hơn nữa... bữa tiệc này vốn là để đón tiếp ngài Diệp nhưng hiện tại xem ra, Giang Tích mới thật sự giống như người được mọi người vây quanh.
"Ngài Diệp... có quen với A Tích của chúng tôi sao?" Phu nhân Giang rốt cuộc không nhịn được.