"Không còn chuyện gì nữa, anh có thể đi rồi." Giang Tích nói.
Tên "thư ký" này trông có vẻ không thông minh lắm.
Cứ thế là xong?
Thư ký Đinh bước ra khỏi bệnh viện, ánh nắng rơi trên vai, nóng rát đến mức da thịt cũng cảm giác hơi bỏng.
Nhưng anh ấy vẫn có một cảm giác mãnh liệt rằng mọi chuyện quá mức hư ảo.
Vừa lúc thư ký Đinh đi khỏi, 009 liền lập tức chất vấn Giang Tích: [Cô lại còn đi tố cáo Chiêm Cẩn Hiên? Cô muốn làm mọi chuyện tệ hơn sao?]
Đúng lúc này y tá nhỏ mang bữa sáng tới.
Dù sao thì đây cũng là bệnh viện tư, những phương diện này vẫn rất chu đáo. Huống hồ vừa rồi thư ký Đinh đã thanh toán một khoản tiền lớn.
Giang Tích rất thích bữa sáng ở đây, cô tao nhã ăn xong một đĩa bánh bao ướt, một bát cháo, rồi khẽ ợ một cái.
009: [... ]
Nó tạm thời không có cách nào với nữ chủ, chỉ có thể mỉa mai: [Còn con ác ma mà cô triệu hồi đâu? Sao đến giờ vẫn chưa thấy? Cô chết tâm đi. Cho dù triệu hồi Giê-su đến, cô cũng không thể thay đổi kịch bản của thế giới này. ]
Giang Tích chỉ hỏi một câu: "Giê-su là ai?"
009 lập tức lại một trận tức giận.
Ngay cả Giê-su là ai mà cô cũng không biết???
Cái con nhà quê đáng ghét này! Làm hệ thống tức chết mất!
Trong khi đó, trên mạng đang sôi nổi thảo luận về tia sét và tiếng sấm bỗng nổ tung giữa trời quang ngày hôm qua.
[Trời má, chưa bao giờ thấy trận lớn như vậy, làm tôi giật mình ngã một cái, trực tiếp dập đầu lạy luôn ông chủ. ]
[Mấy năm nay thời tiết thay đổi thất thường rồi, thấy cũng chẳng lạ gì. ]
[Xin hỏi là vị đạo hữu phương nào đang độ kiếp đó?]...
Trên mạng đủ loại lời đùa cợt, đối diện với dị tượng như vậy, thái độ của mọi người đều rất thoải mái.
Chỉ có nhà họ Chiêm là khác.
Khi tia sét kia nổ ra, bệnh viện nơi Giang Tích ở vẫn yên bình, mà nhà họ Chiêm thì vẫn giữ lại tập tục truyền thống, trong biệt thự có để riêng một gian điện thờ, di ảnh tổ tông trong đó lăn lóc đầy đất.
Điêu khắc trên điện thờ, những đồ đằng quái dị kia bỗng như sống lại, tỏa ra ánh sáng màu đen vàng rực rỡ
Ngay sau đó kính cửa sổ "cạch cạch" vỡ vụn rơi xuống...
Một bóng người cao lớn hiên ngang, cứ thế mà xuất hiện trước điện thờ.
"Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
"Hình như điện thờ bị sét đánh rồi."
"Xằng bậy! Sao có thể chứ?"
Từ ông cụ nhà họ Chiêm cho đến những người thế hệ Chiêm Cẩn Hiên này, toàn bộ đều bị giật mình, vội vàng chạy về phía điện thờ.
Khi bọn họ gấp gáp bước lên cầu thang, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng trước điện thờ, tất cả đều sững sờ.
Đó là cái gì?
Chiêm Cẩn Hiên: "Trộm?"
Ông cụ Chiêm lại là người phản ứng nhanh nhất, ông cụ "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Tổ, tổ tông... Lão tổ tông hiển linh rồi!"
Chiêm Cẩn Hiên vội vàng đỡ ông cụ: "Ông ơi, ông nói gì thế? Bây giờ là thời đại nào rồi? Chúng ta phải nói khoa học..."
Lời Chiêm Cẩn Hiên còn chưa dứt.
Trên người bóng người cao lớn kia, bỗng nhiên có thứ gì đó mở ra.
Đó là...
Đôi cánh.
Đôi cánh khổng lồ bung ra, trực tiếp hất văng Chiêm Cẩn Hiên. Anh ta bất ngờ không kịp trở tay, trong cổ họng chỉ kịp thốt ra một tiếng kêu thảm, hai tay quơ loạn nhưng vẫn không thể bám được lan can, cứ thế rơi thẳng xuống dưới.
Ông cụ Chiêm sợ hãi hét lớn: "Lão tổ tông! Đó là hậu duệ của ngài đó!"
Đôi cánh khổng lồ kia chuyển hướng, trước khi Chiêm Cẩn Hiên rơi xuống đất đã móc lấy áo anh ta.
Tim Chiêm Cẩn Hiên lập tức như bị treo lên chỗ cao nhất, sau đó lại rơi mạnh xuống.
Mặt đất lát đá cẩm thạch, chỉ còn chưa đầy nửa mét... Cảm giác cận kề cái chết ấy, gần như khiến Chiêm Cẩn Hiên mất đi năng lực ngôn ngữ.
Những người khác trong nhà họ Chiêm đều đã nhìn ngây ra.
Đôi cánh.
To lớn như vậy, mà lại có thể vung vẩy tự nhiên.
Đây thực sự là điều con người có thể làm được sao?
Nhìn thấy đôi cánh lớn đưa Chiêm Cẩn Hiên trở lại, tùy tiện ném xuống đất. Ông cụ Chiêm thở phào nhẹ nhõm. Còn sống là được.
Ông cụ Chiêm bò dậy, một cái tát đập xuống sau gáy con trai: "Còn đứng ngây ra làm gì? Mau quỳ xuống lạy lão tổ tông đi!"
Con trai ông cụ ở bên ngoài, cũng là một tổng tài nhà họ Chiêm đường đường chính chính, lúc này cũng muốn nói, mê tín dị đoan là không được. Nhưng có chuyện của Chiêm Cẩn Hiên vừa nãy, tổng giám đốc Chiêm cũng sợ mình bị một cánh quạt bay, đầu đập xuống đất, thế thì xong đời.
Tài sản nghìn tỷ của ông ta thì biết làm sao?
Những ý nghĩ ấy trong ba giây đã nhanh chóng lướt qua đầu tổng giám đốc Chiêm, cuối cùng ông ta vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống.
Một tiếng đồng hồ sau, người nhà họ Chiêm cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình trước mắt.
Người thần bí xuất hiện này, đúng thật là lão tổ tông của nhà họ Chiêm, hơn nữa còn là vị cổ xưa nhất. Người này sinh vào thời Thương, được người đời thời ấy gọi là "Ma Vương". Trong huyết mạch hắn chảy xuôi dòng máu cổ xưa bá đạo, trải qua bao đời pha loãng nhưng hậu duệ nhà họ Chiêm vẫn nhận được lợi ích to lớn từ đó.