009 bắt đầu hoài nghi rốt cuộc mình đã trói buộc phải cái gì.
Nó quay đầu tra lại một lượt tin tức.
Không sai mà!
Một linh hồn phiêu đãng yếu ớt, đến từ một thời đại lạc hậu bế tắc, tổng hợp lại thì hẳn là một đối tượng cực dễ khống chế, giống hệt với vẻ ngoài nhu nhược của cô.
[Cô... ] 009 vừa ló đầu ra, A Tích liền dừng tay.
[Không vẽ nữa à?] 009 hỏi.
A Tích gật đầu: "Ừm, vẽ xong rồi."
Đột nhiên: "Ầm!" một tiếng nổ lớn vang lên, tia chớp xé ngang bầu trời, tựa như gương mặt dữ tợn bị xé rách.
Tất cả những kẻ chứng kiến cảnh này, kể cả một hệ thống như nó, đều theo bản năng dấy lên nỗi sợ hãi.
009 gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, trong đầu toàn là: [Cô ta muốn làm gì?] [Cô ta điên rồi sao?] [Rốt cuộc cô ta là ai vậy?]
Nhưng rồi, tia chớp hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời.
Không trung lại trở về sáng sủa.
Hả? Sau đó thì sao?
009 sợ hãi chờ thêm một lát, lại phát hiện chẳng có gì thay đổi.
Chẳng lẽ đạo sấm sét kia chỉ là ngoài ý muốn thôi?
Cho nên... Tôi bị cô ta lừa sao?
009 càng thêm phẫn nộ: [Cô triệu hoán xong rồi?]
A Tích gật đầu: "Ừ."
009 cười lạnh: [Vậy ác ma mà cô triệu hồi ra đâu?]
A Tích ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Hẳn là đi gặp hậu nhân của hắn rồi."
009 bật cười khinh miệt: [Ác ma còn có thể có hậu nhân? Hậu nhân mà còn sống tới tận thời này sao?]
A Tích có vẻ hơi thất thần: "Ừm."
009 nhịn không được lại hỏi: [Này, cô đang làm gì đó?]
A Tích đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn giấy thấm nước, trở lại ngồi xổm bên mép giường, chậm rãi lau sạch trên tủ đầu giường những vòng triệu hoán và phù văn cô đã vẽ bằng máu tươi.
"Phải có lễ phép chứ." A Tích thản nhiên nói.
009: [... ]
Tự lấy máu mà vẽ, giờ lại tự tay lau sạch, có khác gì tự làm tự chịu đâu?
"Có chút mệt." Lau xong vết máu, A Tích đứng dậy, khẽ thở ra, như thể đang làm nũng. Cô cau mày, nhỏ giọng than: "Vẫn nên có một người giúp tôi lau mấy phù văn với trận pháp thì hơn."
009 lấy lại chút tinh thần: [Những gì vốn dĩ cô có thể có, cô biết không? Cô là tiểu thư nhà họ Giang, có giúp việc hầu hạ cô. Chỉ cần cô có thể dỗ dành Chiêm Cẩn Hiên trở về thì sẽ có người hầu hạ cô. ]
A Tích không nghe nó nói.
A Tích suy nghĩ rồi nói: "Ngày mai lại triệu hồi thêm một kẻ nữa đi!"
009: ???
Tuy rằng nó cảm thấy cái gọi là triệu hồi của A Tích càng giống như đang nói nhăng nói cuội.
Nhưng nó vẫn hỏi: [Cô triệu hồi một kẻ còn chưa đủ, còn muốn triệu hồi thêm một kẻ nữa?]
A Tích: "Ừm, một kẻ là hộ pháp lớn của tôi, một kẻ là quan thị tùng của tôi."
009: [... ] Phân công còn khá là rõ ràng.
Cố chấp ngu muội! Khó mà giao tiếp được!
009 từ bỏ rồi.
[Cô sẽ hối hận. ] 009 nói xong, lại mất liên lạc nữa.
Lần này, nó sẽ lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn thiếu nữ trước mặt, chịu đựng sự trừng phạt và tra tấn của việc thất bại nhiệm vụ.
Nhưng vừa nhìn... thì đã là ngày hôm sau rồi.
Cả đêm 009 không dám nghỉ ngơi nhưng chào đón nó vẫn chỉ là gương mặt ngủ say của thiếu nữ.
Dường như cô chẳng hề gặp bất kỳ đau đớn nào.
Không thể nào, không thể nào!
Chẳng lẽ não hệ thống chủ lại xảy ra lỗi nữa rồi?
009 rơi vào tự nghi ngờ.
Sáng hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh.
Hắn mở băng gạc ra nhìn một cái, có chút bất ngờ: "Hồi phục rất tốt." Sau đó hắn mới hỏi: "Người nhà của em đâu? Thầy giáo của em đã giúp em ứng trước một nghìn tệ, những chi phí khác vẫn cần người nhà em đến bổ sung."
Vừa nói xong, cửa phòng bệnh đã có tiếng gõ.
"Tiểu thư Giang có ở phòng bệnh này không?" Người ngoài cửa hỏi.
Bác sĩ xoay người ấn chốt cửa, cửa mở ra, người ngoài liền thuận thế bước vào, rồi lập tức nhìn thấy A Tích trên giường bệnh.
"Tiểu thư Giang không sao chứ?" Người nọ hỏi.
Đáp lời là bác sĩ: "Vết thương được khâu kịp thời, chỉ là mất máu ở mức độ vừa, vẫn cần điều dưỡng cho tốt, bổ sung hồng cầu, quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện... Anh là người nhà của em ấy sao?"
"Không, tôi không phải." Người đến còn rất trẻ, tầm khoảng ba mươi tuổi, áo vest chỉnh tề, trong tay cầm một chiếc cặp công văn.
Anh ấy nói: "Cha của tiểu thư Giang đang bận, tôi là thư ký của tổng giám đốc Giang, tôi họ Đinh. Tôi thay mặt tổng giám đốc Giang đến thăm tiểu thư Giang và thanh toán chi phí liên quan."
Bác sĩ: "Ồ."
Giọng điệu của hắn lập tức trở nên lạnh nhạt.
Chi phí thì không cần lo nữa nhưng... cô gái gặp phải chuyện lớn như thế, trong nhà lại chẳng ai đến xem, chẳng phải là quá đáng lắm sao?
Thư ký Đinh cũng không để tâm đến thái độ của bác sĩ, anh ấy trực tiếp hỏi: "Nơi làm thủ tục nộp phí ở đâu?"
Bác sĩ: "Tự theo bảng chỉ dẫn mà đi."