Phu nhân Giang cười.
Đã biết ngay là Giang Tích sẽ thích mà...
Giang Tích có thiện cảm với Cung Quyết – con trai độc nhất của nhà họ Cung – chuyện này phu nhân Giang đã sớm biết. Đây chẳng phải là điều gì xấu hổ cả. Con cái nhà giàu, sớm chọn được đối tượng hôn nhân thích hợp, trái lại là chuyện tốt.
Nhà họ Giang không thiếu tiền.
Nhưng tài sản của nhà họ Giang vẫn chưa đủ để nâng cao địa vị.
Nhà họ Cung thì khác, vừa có tiền, vừa có địa vị.
Phu nhân Giang từng nghĩ, đã tìm lại được con gái ruột, chi bằng để con ruột tiếp xúc với Cung Quyết.
Chỉ tiếc sau khi gặp Giang Mạt, bà ít nhiều có chút thất vọng.
Cô ấy không đủ xinh đẹp, cũng không đủ hoạt bát tự nhiên.
Giang Tích thì ngọt miệng, biết làm nũng. Từ nhỏ cô đã hiểu rõ thân phận con nuôi của mình nên cô sẽ tìm cách để đáp ứng kỳ vọng của cha mẹ.
Nghĩ đến đây, phu nhân Giang không nhịn được muốn xoa đầu nghe lời của Giang Tích.
Nhưng Giang Tích đứng dậy, tránh sang một bên.
Phu nhân Giang cũng không tức giận, chỉ coi như tình cờ bị lỡ.
"Trước là tiệc đón gió của nhà họ Diệp, sau lại đến tiệc rượu của nhà họ Cung, mấy ngày nay thật sự náo nhiệt quá." Phu nhân Giang vừa nhìn Giang Tích làm tạo hình, vừa cảm thán.
Giang Tích không đáp lời.
Phu nhân Giang liền cảm thấy hơi nhàm, lại gợi chuyện: "Nghe nói mấy hôm nay Cung Quyết cũng không đến trường, A Tích, con có biết chuyện gì không?"
Giang Tích: "? Không biết."
Cung Quyết là ai?
009: [... ]
009: [Là vai phản diện đối đầu với nam chính. ]
Giang Tích: "Ồ." Có chút ấn tượng rồi.
009 thật muốn hỏi cô, trong đầu ngài đây rốt cuộc nhớ cái gì thế? Nội dung cốt truyện chẳng nhớ gì cả.
Giờ phát sóng phim truyền hình thì nhớ kỹ thế ha!
" A Tích, con sao vậy? Con không quan tâm Cung Quyết nữa à?" Phu nhân Giang hơi nghiêng người về phía trước: "Hôm đó mẹ đi uống trà chiều, nghe nói gần đây nhà họ Cung hình như gặp phải tà khí..."
Gặp tà khí?
Lúc này Giang Tích có chút tinh thần, nghiêng người về phía phu nhân Giang.
Phu nhân Giang mới thấy có chút hứng thú, liền đại khái kể lại lời đồn.
Nhà họ Cung không xử lý mấy tin đồn này, thật ra cũng là hy vọng có người có năng lực chủ động tìm đến, giúp họ giải quyết chuyện này.
Mà tổ chức buổi tiệc rượu này, mục đích nói ra lại càng mê tín.
Bà cụ Cung cho rằng: "Người đông khí vượng, sẽ xua tan hết tà ma. Tà khí gì cũng tiêu sạch."
Người khác không nghĩ vậy nhưng cũng chẳng nghĩ ra cách nào hay hơn, đành đồng ý đề nghị của bà cụ Cung.
Vì không phải tiệc rượu chính thống, chủ yếu là xã giao của các quý bà nên cuối cùng phu nhân Giang vẫn đưa theo hai đứa con đến dự tiệc.
Buổi tiệc rượu được tổ chức tại biệt thự của nhà họ Cung.
Đây vẫn là lần đầu tiên biệt thự nhà họ Cung mở cửa đón khách bên ngoài, ba toà biệt thự sát liền nhau, xây dựng theo phong cách sông nước Giang Nam.
Vào cửa còn phải đặc biệt ngồi thuyền, bơi qua hồ nhân tạo, cuối cùng mới đến biệt thự nhà họ Cung trên "hòn đảo độc lập".
Cung Quyết đứng từ xa trên ban công tầng bốn, nhìn xuống tất cả những vị khách ngồi thuyền đến nhà họ Cung.
Trong tay cậu ta cầm hai viên bi-a snooker.
Ngón tay cậu ta thon dài có lực, kẹp lấy bi lăn qua lăn lại trong kẽ tay, gương mặt ngạo nghễ lạnh lùng, khiến người ta không nhìn ra cậu ta đang nghĩ gì.
"Ôi chao đại thiếu gia của tôi!" Quản gia từ phía sau đi đến, vội vàng lấy đi quả bi trong tay cậu ta: "Ngài đừng chơi nữa, coi chừng làm gãy ngón tay đấy."
Cung Quyết rất khó chịu, cậu ta mím môi thật chặt: "Sao? Tôi yếu ớt đến mức này à? Còn không bằng trẻ sơ sinh?"
Quản gia vội vàng nói: "Tôi không có ý đó. Chỉ là gần đây vận khí của cậu, đúng là không được tốt lắm, cậu nói có đúng không. Tôi thấy cậu cũng đừng đứng ở ban công nữa, tôi sợ lát nữa cậu ngã xuống."
Cung Quyết: "..."
Nhà họ Cung giàu có quyền thế.
Bản thân Cung Quyết cũng vô cùng xuất sắc, chính là con cưng của trời.
Nhưng Cung Quyết chưa bao giờ nghĩ, có một ngày mình lại thất bại bởi cái gọi là "vận khí" không nhìn thấy, không sờ thấy này.
Phu nhân Cung vì chuyện này còn đưa cậu ta đi chùa bái hai lần.
Đều không có tác dụng.
Ngược lại còn thấy rất buồn cười.
"Hay là ngài xuống trước đi? Bạn bè, bạn học của ngài chắc cũng sắp đến rồi. Ngài có thể nói chuyện với bọn họ." Quản gia nhăn nhó khuyên.
Cung Quyết không nói gì, xoay người đi về hướng hành lang.
Trong hành lang vốn treo trang trí đầu trâu cũng đã dỡ bỏ, lan can được lắp cao hơn, lọ hoa trên cao cũng được cất đi...
Ngay cả cửa phòng bắn cung cũng đã khoá lại.
Cung Quyết khẽ nâng mí mắt, ánh mắt lướt qua những chỗ trống rỗng kia, trong lòng có chút bực bội.
Không biết Trình Liệt chết chưa?
Trình Liệt chưa chết thì chắc cậu ta cũng sẽ không chết.
Hai người cùng nhau xui xẻo.
Đợi khi xuống lầu.
Những tiểu thư công tử nhà giàu vốn quanh quẩn bên nhà họ Cung, lúc này đều vây quanh Cung Quyết.
Cung Quyết búng tay: "Tránh xa tôi một chút."
"Hôm nay cậu lại không vui à?" Có người mở miệng.
Bọn họ cũng chẳng thấy thái độ của Cung Quyết có gì quá đáng.
Dù sao vị thiếu gia này nói không vui là không vui, ai cũng quen rồi.
Cung Quyết mím môi, lười biếng ngẩng mắt: "Đúng là không vui... nhưng hôm nay là vì tốt cho các cậu thôi, tránh để bà nội tôi lột da các cậu."
Mọi người nhìn nhau, không hiểu gì hết.
Lúc này quản gia cũng bước lên cười nói: "Mọi người không mang vật sắc nhọn trên người chứ? Nếu có thì phiền giao ra một chút."
Lúc này Giang Tích đã theo phu nhân Giang bước vào cửa.
Phu nhân Giang giới thiệu với Giang Mạt: "Đó là Cung Quyết, nó học cùng trường với các con. Kia là mẹ của Cung Quyết, phó giám đốc ngân hàng Khải Thái..."
Giang Mạt kinh ngạc: "Phó giám đốc?"
Phu nhân Giang: "Đương nhiên... Bên kia là bà nội của Cung Quyết, lão phu nhân nhà họ Cung..."
Giang Mạt cảm thán, thì ra nhà giàu đến mức cả nhà đều giàu có.
Cô ấy lại nhìn Cung Quyết.