009 đã rối loạn hết cả trong gió.
[Không phải chứ, các cô thật sự định chọn cung điện để ở sao?]
Lúc này Giang Tích nghiêm túc nhìn một chút, nói: "Bên trong có người ở rồi."
Nhu Triệu nói: "Không sao, ta có thể lôi bọn họ ra giết đi."
Giang Tích nhíu mày: "Đừng, hồi sinh phiền phức lắm."
Nhu Triệu thất vọng: "Được thôi." Ai bảo cô là Đại Vu chứ? Những linh hồn chết tiệt kia, khó tránh khỏi sẽ cầu khẩn trước mặt cô. Đến lúc đó cô không vui, có khi lại phong ấn hắn ta trở về vực sâu.
Nhu Triệu chợt nhớ ra một chuyện: "Tại sao ngài lại triệu hồi ta đến bên cạnh ngài? Là ngài cần ta sao?"
Giang Tích gật đầu.
Nhu Triệu vui vẻ nheo mắt lại, ngay cả vết sẹo nơi khóe mắt dường như cũng trở nên dịu dàng hơn một chút. Vui mừng, hắn ta không kìm được hỏi: "Vừa rồi lão già ngồi bên cạnh luôn nhìn chằm chằm ngài, ta cho rằng hắn thật thất lễ, ta có thể giết hắn không?"
Giang Tích: "Không được."
"Ông ta là hậu duệ của Đồ Duy."
"Đồ Duy?" Hai mắt của Nhu Triệu lại nheo lại nhưng lần này lóe ra là ánh lạnh sắc bén: "Ngài cũng triệu hồi hắn sao?"
Giang Tích: "Ừm."
Tâm tình Nhu Triệu trong nháy mắt rơi xuống tận đáy.
"Hôm nay ngươi làm ta rất không vui." Giang Tích lại mở miệng.
Nhu Triệu lập tức dập tắt sát ý với Đồ Duy, hắn ta hỏi: "Ta nên làm thế nào để cầu xin ngài tha thứ? Dùng một con mắt của ta sao?"
Giang Tích: ?
Thôi bỏ đi.
Quá ghê rợn, lại không thể ăn.
Giang Tích liếm môi, chợt nhớ tới món mình vẫn thèm: "Ngươi đi mua mực nướng cho ta."
Nhu Triệu nhìn cô một cái, rồi bật cười. Hắn ta nói: "Nghe theo phân phó của ngài." Đại Vu vẫn chưa trưởng thành.
Cô thật đáng yêu.
Giang Tích: "Nhớ mang tiền."
"Đương nhiên."
"Không được giết người."
"Được rồi."
"Cũng không được dẫn nước của vực sâu ra."
"Ta nhớ rồi."
Giang Tích suy nghĩ, cảm thấy cũng không còn gì cần dặn dò nữa: "Được, ngươi đi đi."
009 nghe xong từng ấy cuộc đối thoại, cả hệ thống sắp sụp đổ rồi.
Hai kẻ phạm pháp chết tiệt này!!!
Diệp Đức Minh là người biết lùi biết tiến nhưng trong buổi tiệc hôm nay, dường như ông ấy đặc biệt nhiệt tình với nhà họ Chiêm, hận không thể lập tức làm ăn với họ, ngồi đó mà trò chuyện với tổng giám đốc Chiêm đến nửa tiếng đồng hồ.
Tổng giám đốc Chiêm cũng không nhịn được thầm nghĩ.
Ông đây có sức hút nhân cách lớn đến vậy sao? Tổng giám đốc Diệp của Diệp thị vừa nhìn tôi đã muốn kết giao?
Ông cụ Chiêm không nói gì, chỉ yên lặng quan sát vị tổng giám đốc Diệp này.
Giang Mạt chìm trong sự lúng túng lạc lõng, hết lần này đến lần khác uống nước trái cây trước mặt. Cuối cùng, cô ấy cũng mắc tiểu.
Giang Mạt liền như được đại xá, vội vàng đứng dậy: "Cái đó... con, con đi vệ sinh một chút."
Ngay lập tức Diệp Đức Minh và mấy người đều quay sang nhìn cô ấy.
Giang Mạt lập tức áp lực nặng nề.
Nhưng Diệp Đức Minh cười, tỏ ra rất dễ nói chuyện, ông ấy nói: "Đi nhanh đi. Có biết đường không? Không biết thì tôi cho thư ký đưa cháu đi."
Giang Mạt có chút được sủng mà loạn, vội vàng nói: "Không, không cần đâu."
Rồi quay người đi mất.
Phu nhân Giang lập tức thấy càng bất ổn.
Đã nửa tiếng rồi, sao Giang Tích còn chưa quay lại? Hơn nữa, khi Giang Tích nói đi vệ sinh, sao tổng giám đốc Diệp không nói cho thư ký dẫn đi?
Phu nhân Giang đứng bật dậy.
Ánh mắt mọi người lập tức lại tụ tập lên người bà, Diệp Đức Minh ôn hòa hỏi: "Phu nhân Giang sao vậy? Có phải điều hòa trong sảnh tiệc lạnh quá không?"
Phu nhân Giang hơi do dự.
Bà ngập ngừng mở miệng: "Tôi lo Giang Tích đi lâu như vậy vẫn chưa về."
Nhưng Diệp Đức Minh lại nói: "Con gái mà, luôn có chút phiền toái. Vừa rồi vị tiểu thư Giang cả cũng đi rồi đó thôi? Chắc lát nữa sẽ quay lại thôi."
Diệp Đức Minh là người thế nào?
Mọi người đều là người trong giới thượng lưu, cũng không đến mức làm ra chuyện hoang đường gì.
Phu nhân Giang tự an ủi mình như vậy, rồi mới đè nén sự bất an trong lòng xuống. Kẻo lát nữa tổng giám đốc Diệp lại cho rằng nhà họ Giang không tin tưởng ông ấy.
Ông cụ Chiêm vẫn lặng thinh bỗng đứng dậy, nói: "Ai, tôi đã nghỉ hưu rồi, nghe những chuyện thương trường này, nghe đến nhức đầu. Các cậu nói chuyện, tôi đi hít thở không khí một chút."
Ông cụ tính là bề trên, Diệp Đức Minh đương nhiên sẽ không nói gì.
Diệp Đức Minh còn mở miệng: "Ngài đi qua cánh cửa bên trái, đi thẳng một trăm mét, khách sạn có xây một viện phong cách Tô, ngài ngồi đó hóng gió thì vừa vặn."
Ông cụ Chiêm gật đầu, trên mặt không lộ biểu cảm, tay chống gậy đi thẳng về phía trước.
Ra khỏi tầm mắt của mấy người Diệp Đức Minh, ông cụ Chiêm lập tức rẽ ngoặt đi hướng khác.
Đừng nói phu nhân Giang, ngay lúc này ông cụ Chiêm cũng không khỏi lo lắng.
Tình trạng sức khỏe của vị Vu nữ này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến việc lão tổ tông của bọn họ có thể ở lại đây bao lâu.
Ông cụ Chiêm đi thẳng một mạch đến ngoài nhà vệ sinh nữ.
Người đi vệ sinh, lúc vào thì nhìn ông cụ một cái, lúc ra thì lại nhìn ông cụ một cái.
Ông cụ Chiêm dần dần ý thức được bản thân có vẻ hơi giống một lão biến thái, ông cụ vội vàng ho khan một tiếng, rồi lại chống gậy đi xa hơn chút, sau đó vội vàng rút điện thoại ra, gọi cho lão tổ tông.
Vị lão tổ tông đó có tính tình kỳ quái vô cùng.
Ngắt máy ông cụ ba lần liên tiếp, mới chịu nghe.
"Chuyện gì?" Giọng Đồ Duy lạnh lùng truyền ra.
Ông cụ Chiêm nghĩ đến việc phải nói là chuyện của Giang Tích, lập tức lưng thẳng tắp, khí thế chưa bao giờ vững vàng đến vậy.
Ông cụ nói: "Giang Tích đến dự tiệc rồi."
Chỉ sáu chữ đó.
Đầu dây bên kia nhanh chóng ngắt, chỉ còn tiếng tút tút sau khi cúp máy.
Ông cụ Chiêm ngạc nhiên, còn chưa nói xong mà.
Ông cụ Chiêm gọi lại, thì không thể liên lạc được nữa.
Mười phút sau.
Ông cụ Chiêm ở cửa khách sạn nghênh đón được Đồ Duy.