Ý nghĩ vừa lóe lên, trong đầu cô lập tức có đáp án. ... Là anh họ.
Đúng rồi, nguyên chủ gọi anh ta là "anh họ".
Anh ta tên là Chiêm Cẩn Hiên.
Là con trai của em trai mẹ nuôi Giang Tích — Chiêm Hiểu Vân.
Nói cách khác... thật ra anh ta và cô chẳng có chút quan hệ máu mủ nào cả.
A Tích chớp mắt chậm rãi, cuối cùng cũng lục ra được một đoạn ký ức trong đầu. Ừ, tuần trước chủ nhân của cơ thể này vừa mới tỏ tình với người "anh họ" này.
Anh họ Chiêm Cẩn Hiên nghe xong lời tỏ tình táo bạo ấy thì rất tức giận, sau đó hễ nhìn thấy cô là lập tức né tránh. Việc này đã làm Giang Tích đau lòng vô cùng.
Đã vậy, con gái ruột của vợ chồng nhà họ Giang lại vừa được tìm thấy, Giang Tích càng không chịu nổi cú đả kích đó nên mới trốn dưới bàn học, lén dùng dao gọt bút rạch tay.
Giang Tích thích Chiêm Cẩn Hiên đến mức nào?
A Tích khó mà cảm nhận được loại tình cảm đó.
Nhưng ít nhất trong trường, ai cũng biết Giang Tích rất bám anh họ, lời anh ta nói cô đều nghe theo.
Không khí trong phòng bệnh có phần quá yên ắng, thầy Ngô đứng cạnh chịu không nổi, bèn lên tiếng: "Bạn Giang Tích, giờ em thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Giang Tích: "Không."
Thầy Ngô nghẹn lời. Sao lại thế được? Nhìn thấy Chiêm Cẩn Hiên tới thăm, chẳng phải cô nên vui lắm sao? Mục đích của cô đạt rồi mà!
Thầy Ngô vội cầm cốc giấy ở đầu giường, đi rót nước nóng rồi đưa cho Chiêm Cẩn Hiên: "Bạn Chiêm, em đưa nước cho Giang Tích đi, em xem môi em ấy khô nứt ra rồi kìa."
Không ngờ Chiêm Cẩn Hiên lại phối hợp như thế, nhận lấy cốc nước rồi đưa đến trước mặt A Tích.
Đúng lúc A Tích cũng hơi khát, cô cúi đầu uống một ngụm.
Sắc mặt Chiêm Cẩn Hiên lập tức thay đổi nhưng vẫn cố kìm lại không rụt tay về.
A Tích uống xong ngẩng đầu, nhìn anh ta một cái.
Anh ta đang giận cái gì?
Được bưng nước đến tận nơi cho cô đã là vinh hạnh lớn lắm rồi!
Thầy Ngô đứng bên cạnh xoa xoa tay, hỏi: "Giờ thì sao? Bây giờ thấy khá hơn chưa?"
A Tích: "?"
A Tích: "Vẫn chưa."
Thầy Ngô bắt đầu sốt ruột: "Sao lại chưa được nhỉ? Bạn Chiêm Cẩn Hiên rất quan tâm em mà, em... em không vui sao?"
"Tại sao phải vui? Anh ta đâu phải bác sĩ, có chữa khỏi cho tôi được đâu." A Tích ngược lại hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy người này đúng là không biết tôn ti trật tự.
À, mà ở thời đại này chẳng có phân biệt tôn ti. Vậy nói cách khác... người này thật là vô lễ.
Thầy Ngô: "..." Câu này nghe cũng... hơi có lý.