Là cô.
Không sai.
Thân hình cao lớn của người đàn ông bỗng hạ xuống.
Hắn quỳ một gối trước thiếu nữ, rồi đưa bàn tay rộng lớn ra, cẩn thận nâng lấy bàn chân cô.
Đây là một trong những nghi lễ thường gặp nhất khi bái kiến Đại Vu.
"Là Người đã triệu hồi Đồ Duy đến bên cạnh Người." Giữa lông mày hắn vẫn còn nặng nề sát khí nhưng nụ cười nơi khóe môi lại chân thành, hắn nói: "Đại Vu, đã lâu không gặp."
Hiệu trưởng ngẩn người ra tại chỗ.
Không biết còn tưởng là một tên biến thái đang cầu hôn thiếu nữ chưa thành niên nữa...
Suy cho cùng thì sống trong thời đại coi trọng khoa học, hiệu trưởng không đem "triệu hồi" liên tưởng đến những câu chuyện thần thoại, chỉ coi như một cách nói bình thường.
Tựa như một cú điện thoại gọi người đến vậy thôi.
Vậy chẳng lẽ tiểu thư nhà họ Giang gọi hai vị này đến trường... là vì có ai trong trường bắt nạt cô sao?
Hiệu trưởng lập tức căng thẳng.
"Ngài Chiêm, hay là chúng ta vào trong rồi nói?" Hiệu trưởng vội vàng hỏi nhỏ.
Đồ Duy gật đầu, trước tiên lau đi bụi đất trên giày Giang Tích, sau đó mới đứng dậy, quả nhiên cùng cô bước vào phòng hiệu trưởng.
Ngay sau đó vang lên tiếng "rầm" một cái.
Nhưng hiệu trưởng và ông cụ Chiêm chỉ nhìn cánh cửa đã đóng chặt trước mắt.
Hiệu trưởng: "..."
Ồ.
Thì ra ngài Chiêm chỉ muốn nói chuyện riêng với tiểu thư Giang thôi à.
"Cái đó... ngài Chiêm chắc không có sở thích kỳ quái gì chứ?" Hiệu trưởng không dám đẩy cửa, rụt rè hỏi ông cụ Chiêm.
Ông cụ Chiêm giận dữ nói: "Đương nhiên là không có!"
Hiệu trưởng gượng gạo cười: "Thế thì tốt, thế thì tốt, không thì tôi cũng khó mà ăn nói với nhà họ Giang."
Nhà họ Giang tuy không mạnh bằng nhà họ Chiêm nhưng cũng không thể coi thường.
Một khi thần tiên giao tranh, kẻ phàm trần đều chịu tai ương.
Trong phòng.
"Từ khi Đại Vu bế quan, ta đã không còn gặp được Người nữa. Nay Người có thể triệu hồi ta đến đây, trong lòng ta vô cùng vui mừng." Đồ Duy tha thiết nói.
Giang Tích ngồi trên ghế da của hiệu trưởng, khẽ gật đầu, hỏi hắn: "Người kia là ai?"
Đồ Duy: "Hậu duệ của ta."
Giang Tích: "Ông ta có giàu không?"
Đồ Duy: "Ta nghĩ ở thời đại này, hẳn là một kẻ khá giàu có."
Giang Tích thở phào: "Vậy thì tốt, cha mẹ nuôi của ta thực sự quá nghèo, ngay cả một vạn lượng hoàng kim cũng không lấy ra nổi."
Đồ Duy nhíu mày: "Quả thật quá nghèo, ngay cả một vạn lượng hoàng kim cũng không có, bọn họ làm sao nuôi dưỡng Đại Vu cho tốt được?"
Giang Tích: "Không sao, ngươi đến đây, ta yên tâm rồi."
Đồ Duy vừa mừng vừa sợ, vô cùng hạnh phúc, sau đó lại không kìm được hỏi nàng: "So với Át Phùng, Nhu Triệu, Ung... Có phải Người thích ta hơn một chút không?"
Giang Tích: "?"
Giang Tích: "Không có."
Đồ Duy không vui lắm.
Nhưng may mắn thay, chỉ có mình hắn được Đại Vu triệu hồi.
Giang Tích: "Đúng rồi, ta còn triệu hồi cả Nhu Triệu nữa."
Đồ Duy, người mới vui mừng chưa đầy mười giây: "..."
Giang Tích nhìn hắn: "Ngươi không vui à?"
Đồ Duy gằn ra từng chữ: "Vui, một chút thôi."
Nhu Triệu.
Kẻ đến từ vực sâu biển cả.
Trên người tràn ngập hơi thở hắc ám, mục rữa.
Gọi hắn ta đến làm gì? Để biến thế giới này thành mùi thối rữa sao?
Giang Tích đứng dậy: "Được rồi, ta phải đi học, ngươi đi đi."
"Người còn phải đi học sao?"
Lúc này Giang Tích mới cau mày, giống như một thiếu nữ vị thành niên chán học vậy, cô gật đầu, nói: "Ừ, ta đã đồng ý với một người nên phải đi học."
Đồ Duy hiểu sức mạnh của lời hứa từ nữ vu.
Trong lòng hắn thất vọng nhưng cũng không thể ngăn cản Giang Tích, đành cung kính tiễn cô ra cửa, rồi mở cửa cho cô, chuẩn bị đứng tiễn cô đi xa.
"Chờ một chút." Người lên tiếng là ông cụ Chiêm.
Ông cụ Chiêm vốn là người tinh ranh.
Ông cụ cười híp mắt, cả khuôn mặt như nhăn lại thành từng nếp, ông cụ nhiệt tình nhìn Giang Tích, móc danh thiếp đưa cho cô: "Trước đây Tiểu Vân đã từng dẫn cháu đến nhà."
Hồi đó cô còn phải gọi ông cụ là ông ngoại.
Giờ thì ông cụ ước gì được gọi cô là ông ngoại.
Danh thiếp của ông cụ Chiêm cuối cùng vẫn được Giang Tích bỏ vào túi.
Hiệu trưởng tuy chưa hiểu rõ ràng chuyện gì nhưng cũng biết đại khái, nếu có thể khiến ông cụ Chiêm cung kính như vậy, trưởng bối lại quay sang lấy lòng hậu bối... điều đó chứng tỏ trên người Giang Tích chắc chắn có sự biến đổi phi phàm!
Vậy thì tất nhiên ông ta cũng phải cẩn thận đối đãi.
Thế là hiệu trưởng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đích thân đưa Giang Tích đến lớp.
Lúc đi, vị tiên sinh Chiêm kia vẫn còn nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông ta, tựa như không vui... ?
Hiệu trưởng nghĩ mãi không ra, cũng đành thôi.
Trên đường, vốn dĩ ông ta còn định trò chuyện với Giang Tích, để kéo gần khoảng cách.
Nhưng khổ nỗi vị tiểu thư Giang này mặt lạnh băng, hiệu trưởng cũng chỉ đành bỏ cuộc.
Thật ra thì lúc này Giang Tích đang nói chuyện với 009.
009 vừa mới hoàn hồn từ cơn chấn động khủng khiếp, trong lòng vẫn còn mơ màng: [Vừa rồi... cái gã đàn ông kia, chính là ác ma mọc sừng mà cô triệu hồi ra sao?]
Giang Tích nghiêm túc trả lời: "Ừ, vốn dĩ là mọc một đôi. Nhưng hắn cảm thấy quá xấu, nên chặt bỏ rồi."
Chặt... chặt bỏ á?
Thứ đó cũng có thể chặt được sao?
Giang Tích tiếp tục giới thiệu cho 009: "Sau lưng hắn còn mọc một đôi cánh, không kém gì cái đôi sừng kia. Trên cánh mọc đầy gai xương, khi chúng ta giao chiến với các bộ tộc khác, kỷ lục cao nhất của hắn là treo đầy xác hơn trăm người trên gai xương đó."
009 nghẹn họng.
Đây là... là một kẻ cuồng sát nhân mà?
Giang Tích khách quan đánh giá: "Hắn cũng coi như khá lợi hại."