Nhưng lại không thể vứt đi, phu nhân Chiêm đã căn dặn anh ta trăm lần, đừng gây gổ với Giang Tích, anh ta lớn hơn, phải có dáng vẻ làm anh.
Nhưng ai muốn làm anh của nó chứ?
Bên này Đồ Duy chuẩn bị đi mua lẩu cho Giang Tích.
Giang Tích vừa nhai bánh nướng vừa nói: "Thôi khỏi."
Đồ Duy chẳng để tâm: "Đại Vu tin lời người phụ nữ đó à? Quán lẩu sáng không mở thì có gì to tát? Tất nhiên ta có cách khiến nó phải mở cửa!"
Nhu Triệu từ trong phòng bước ra, hắn nói: "Ngươi có từng nghĩ, là vì quán như vậy buổi sáng vốn dĩ không thể làm ra món ăn ngon?"
Đồ Duy: "Thật sao?"
Cũng có lý đấy.
Giống như khi Đại Vu nấu giải dược, chỉ có thể thả vị hàm đuôi thảo vào lúc hoàng hôn.
Con người chắc cũng vậy.
Đồ Duy vừa ngẩng đầu, thấy Nhu Triệu đang đi ra ngoài cửa.
Đồ Duy: "Ngươi đi đâu?"
Nhu Triệu: "Mua bánh." Hắn ta dừng lại một chút, nói: "Đại Vu chỉ bảo đừng lấy của ngươi, đâu có nói không được lấy của ta."
Đồ Duy: "..."
Má nó.
Vẫn phải tìm cách giết cái tên chướng mắt Nhu Triệu này mới được.
Nhu Triệu xuống lầu, vừa hay gặp Giang Bác đang chuẩn bị ra ngoài. Giang Bác mỉm cười hỏi: "Ngài Diệp về rồi sao? Là chúng tôi tiếp đãi không chu toàn sao?"
Nhu Triệu: "Tôi đi mua ít đồ."
"Ngài Diệp cần thứ gì? Tôi để thư ký đi mua, sao phải để ngài tự làm?"
Nhu Triệu: "Mua bánh."
"Trong nhà chúng tôi có thợ bánh ngọt, ngài Diệp thích loại nào? Tôi để người làm ngay cho ngài."
Nhu Triệu hơi nhíu mày, trong mắt ánh lên một chút dữ tợn nhưng giọng điệu vẫn thong thả: "Giang Tích thích tiệm bánh ở đường Bạch Mã."
Cái gì?
Giang... Giang Tích thích?
Sắc mặt Giang Bác khẽ biến nhưng lại kìm lại được. Tối qua phu nhân Giang có nhắc đến chuyện hai người đó đối xử với Giang Tích khác thường. Nhưng lúc ấy Giang Bác không quá để ý.
Nhà họ Diệp nếu có lòng muốn thân thiết với nhà họ Giang, dĩ nhiên sẽ không biểu hiện thẳng thừng, mà sẽ uyển chuyển thể hiện từ thế hệ trẻ, tỏ ra nhà họ Diệp thân thiện.
Nhưng bây giờ xem ra...
"Ngài Diệp đối xử với A Tích quá tốt, tôi sợ A Tích không gánh nổi tấm lòng của ngài." Giang Bác nói.
Nhu Triệu: "Vậy đã được coi là tốt sao?"
Giang Bác: ? Không phải sao?
Nhu Triệu: "Tổng giám đốc Giang, ông làm cha cô bé, rốt cuộc là đối xử với cô bé tệ đến mức nào? Mới khiến ông cho rằng như vậy đã là tốt rồi?"
Giang Bác sững người.
Nhu Triệu xoay người đi ra ngoài, không thèm liếc nhìn Giang Bác lấy một cái.
Khóe miệng Giang Bác nhịn không được co giật.
Người không biết... còn tưởng rằng ngài Diệp mới là cha ruột của Giang Tích.
Giang Bác lên xe, trong lòng vẫn còn có chút canh cánh. Để cho người ngoài chỉ trích đến mức này...
"Chẳng lẽ tôi đối xử với Giang Tích chưa đủ tốt sao?"
Từ trước tới nay thư ký Đinh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì Giang Tích chỉ là con nuôi, tổng giám đốc Giang cần phải đối xử tốt với cô sao?
Chưa đợi thư ký Đinh trả lời, Giang Bác đã nói: "Xem ra sự quan tâm của tôi với con bé quả thực chưa đủ. Thế này không được... truyền ra ngoài sẽ là hình tượng tiêu cực."
Trong lòng thư ký Đinh chợt trầm xuống.
Hỏng rồi.
Sớm biết tổng giám đốc Giang nghĩ như vậy, thì lúc trước anh ấy đã chẳng nói những lời đó với vị bác sĩ kia.
Giang Bác nghĩ ngợi một chút: "Buổi tối đi chọn một sợi dây chuyền đi. Bên đại tiểu thư cũng không thể bỏ qua, chọn thêm cho nó một cái vòng tay."
Thư ký Đinh chỉ muốn làm thật tốt, bù đắp lỗi lầm lúc trước, liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Bên này Giang Tích vui vẻ ăn xong bữa sáng, ngay cả phần trà chiều vốn dĩ phải thuộc về cô và Trình Liệt cũng ăn nốt.
Cuối cùng cái bánh Nhu Triệu mang về, cô cũng không tha.
Nhu Triệu nhìn cô liếm môi, đem chút kem cuối cùng ăn hết vào bụng, hắn ta cười ra vẻ dịu dàng. Tất nhiên chỉ là Nhu Triệu tự cho là như thế. Rơi vào trong mắt người khác, chỉ thấy càng thêm tà mị.
"Thức ăn ở đây có thể được Đại Vu yêu thích, đó là vinh hạnh của chúng. Đại Vu có thể lớn nhanh hơn rồi." Nhu Triệu nói.
Giang Tích gật đầu đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài đi dạo một vòng.
Vừa đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng người hầu hốt hoảng: "Xin lỗi, xin lỗi, cậu không sao chứ..."
Đáp lại là giọng thiếu niên trong trẻo: "Không sao, tôi tự lau là được."
Giang Tích bám vào lan can, ló đầu ra, liền nhìn thấy bóng dáng của Trình Liệt.
Anh ngồi trên ghế sofa, cả người bị cà phê dội lên.
"Tôi đi lấy hộp thuốc!"
Cánh tay Trình Liệt bị bỏng rộp lên, đợi người hầu cuống quýt cầm hộp thuốc trở về, anh vẫn chưa nhíu mày lấy một cái.
Người hầu hơi sững lại, không khỏi thầm thán phục trong lòng, cậu gia sư trẻ này thật sự trấn định khi gặp biến cố.
Cô ta đâu biết, mức độ xui xẻo này, đã gần như trở thành thường nhật của Trình Liệt.
[Xem ra ở đây cũng không thể hoàn toàn tránh được. ] Trình Liệt nghĩ.
Nhưng vẫn tốt hơn chỗ anh tự ở.
Nơi anh ở bẩn thỉu, hỗn loạn, bởi vì hẻm quá hẹp, khó tránh khỏi có những góc khuất mà camera không chiếu tới. Người qua lại đều là hạng cá mè một lứa, an ninh thì khỏi phải nói.
Trước đây khi anh chưa xui đến mức này, gần đó một tháng đánh nhau một lần. Gần đây thì sao, hai ngày chém giết ba lần.
Cảnh sát đến cũng tức cười, nói đám lưu manh nhỏ trong khu này sắp bị bắt sạch rồi, chẳng biết là đang làm chuyện xấu hay là chuyện tốt nữa.
Gần đây trên tin tức còn phát, nói là một băng buôn ma túy sau khi giết hại một cặp cha con, đã chạy trốn đến thành phố này.
Không phải Trình Liệt lo xa, mà là anh thực sự nghĩ tới, có khi nào một ngày nào đó, vừa tỉnh dậy, thay cho bọn lưu manh chém giết ngoài cửa nhà anh, chính là bọn buôn ma túy kia không?
"Cậu còn chưa đi à?" Giọng nói của Giang Tích từ trên lầu truyền xuống.
Trong trẻo dễ nghe.
Trình Liệt ngẩng đầu, đem Giang Tích cùng hai người đàn ông cao lớn phía sau cô thu hết vào đáy mắt.
Nhà họ Giang đối xử với cô con gái này tốt đến thế? Ngay cả ở nhà cũng sắp xếp vệ sĩ đi theo?