Chương 5

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:58

Mặt Chiêm Cẩn Hiên thì đã hơi tái xanh. Không khí trong phòng bệnh lại rơi vào im lặng. Mấy bạn học sinh còn lại chẳng ai dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ hóng chuyện. Lúc này, Chiêm Cẩn Hiên mở miệng, khóe môi kéo ra một nụ cười khinh miệt, lạnh lùng nói thẳng: "Giang Tích, em muốn gì? Dùng tự tử để uy hiếp tôi à?" Thầy Ngô vội ho khan: "Khụ khụ! Bạn Chiêm, sao lại nói thế chứ? Thầy biết em không có ý đó mà..." Chiêm Cẩn Hiên chẳng buồn liếc ông ấy lấy một cái, tiếp tục nói với A Tích: "Em còn muốn tôi làm gì? Em tưởng em rạch cổ tay rồi tôi sẽ khóc lóc quỳ gối dưới chân em, cầu xin em đừng chết, em bảo gì tôi cũng nghe sao?" Mọi người không biết giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Giang Tích một mực bám dính anh họ. Cả đám đưa mắt nhìn nhau, máu hóng hớt trong lòng bùng lên dữ dội. Bên này, A Tích nghe vậy thì ngẩng đầu lên, nhíu mày. Thật vô lễ. Ánh mắt Chiêm Cẩn Hiên dừng lại trên gương mặt cô. Nhíu mày cái gì? Lại đang giả vờ yếu đuối đáng thương sao? Giọng anh ta lạnh tanh: "Không biết xấu hổ, nhà họ Giang dạy em kiểu gì vậy?" Câu này thật quá nặng lời. Đám học sinh không khỏi co rụt cổ, trong lòng sắp phát cuồng vì tò mò. A Tích nghiêng đầu, mái tóc đen tuyền trượt khỏi vai. Gương mặt cô vì mất máu mà trắng bệch, nhỏ nhắn như bàn tay. Cô cất giọng bình thản: "Không ai được phép nói chuyện với tôi như vậy." Chiêm Cẩn Hiên sững người. Anh ta nghĩ đến đủ kiểu phản ứng của Giang Tích nhưng tuyệt đối không phải thế này. Đúng là cô kiêu căng thật nhưng chỉ với người hầu mà thôi. Còn trước mặt bọn họ, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, yếu đuối đáng thương... Sao bây giờ lại dám nói với anh ta như thế? Chiêm Cẩn Hiên buột miệng: "Em điên rồi à?" A Tích chỉnh lại: "Không, là anh điên rồi."Vô bất kính, nghiễm như tư, an định từ, ngao bất khả trường, dục bất khả tòng..." anh chưa từng đọc [Lễ Ký] sao?" Vừa dứt lời, cả phòng im bặt. Mọi người há hốc miệng. Cái... cái gì cơ? Chỉ có thầy Ngô là hiểu. Đây là đang mắng người khác không biết giữ lễ nghĩa, không nghiêm trang, nói năng không chừng mực, thái độ ngạo mạn, phóng túng dục vọng... Tóm lại là vô giáo dục phải không? Vậy là... cô đang mắng Chiêm Cẩn Hiên? Sắc mặt Chiêm Cẩn Hiên lập tức xám xịt, anh ta rít qua kẽ răng: "Thôi, tôi không hơi đâu đôi co với em. Tự lo lấy thân đi!" Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, bộ dạng như thể chẳng muốn ở lại thêm một giây nào nữa. Thầy Ngô cuống lên: "Đừng... đừng đi mà! Bạn Chiêm! Bạn Chiêm, em chờ chút đã..." [Đừng đi mà!] Cùng lúc đó, hệ thống 009 cũng hét lên. Nó bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ hận không thể túm đầu A Tích lắc cho tỉnh: [Cô đang làm cái quái gì thế? Sao lại chọc cậu ta tức bỏ đi? Cậu ta là người cô thích cơ mà!] A Tích không đáp lời hệ thống. Cô quay sang nhìn đám bạn học còn đang sững sờ, nói: "Cảm ơn mọi người đã tới thăm." Mấy bạn học đồng loạt giật khóe miệng: "Không... không có gì." "Để quà xuống rồi tất cả có thể đi." A Tích tiếp lời. Q... quà? Ờ nhỉ, đi thăm bệnh đúng là phải mang quà... Nhưng mà rõ ràng bọn họ đến đây chỉ để hóng chuyện thôi mà!