Bên trong cổng lớn nhà họ Chiêm.
Đám người hầu thấy lạ: "Sao cửa sổ vỡ nhiều thế này?"
"Hôm qua sét đánh trúng chỗ này à?"
"Hôm nay cũng không thấy thiếu gia Chiêm, tối qua xảy ra chuyện gì rồi sao..."
Vừa mới thì thầm bàn tán xong, liền thấy phu nhân Chiêm từ trên lầu bước xuống. Phu nhân Chiêm vẫn mặc váy ngủ, dung nhan có chút tiều tụy, trông như một đêm chưa chợp mắt.
Bà ta khẽ gật đầu: "Mang chút nước nóng đến phòng Cẩn Hiên."
Người hầu gật đầu, vội vàng đi ngay.
Chẳng bao lâu, cô ấy bưng nước nóng đến phòng Chiêm Cẩn Hiên. Cửa khép hờ, vừa bước vào, cô ấy đã thấy chiếc hộp thuốc mở sẵn trên bàn.
Thiếu gia Chiêm bị thương rồi sao?
Cô ấy chợt ngẩng đầu, nhìn thấy tấm lưng trần của Chiêm Cẩn Hiên, hết vết này đến vết khác, ... không giống bị thương, mà giống như... bị đánh? Không thể nào! Một thiếu gia Chiêm phẩm hạnh ưu tú thế này, sao lại bị đánh?
Cả nhà họ Chiêm, ai lại nỡ đánh thiếu gia?
"Được rồi, cô đi làm việc đi." Phu nhân Chiêm dường như nhận ra ánh mắt cô ấy, đột ngột quay đầu lại.
Người hầu không dám nhìn thêm, mang theo nghi ngờ mà ngoan ngoãn rút lui ra ngoài.
"Cẩn Hiên, con đừng trách mẹ hôm qua không giữ cha con lại, ông nội đang nhắc nhở chúng ta đấy, nếu cha con không ra tay thì đến lúc đó người ra tay sẽ là lão tổ tông. Con thử nghĩ xem, ngài ấy chỉ cần ra tay liền có thể hất văng con từ trên lầu xuống. Đó chính là mất mạng đấy! Chúng ta không thể chờ đến khi lão tổ tông nổi giận phát lời... Con hiểu không?" Phu nhân Chiêm là người thông minh, vừa tự tay dùng khăn thấm nước nóng chườm lên vết thương trên lưng con trai, vừa chau mày, lộ ra vẻ đau lòng.
Trên mặt Chiêm Cẩn Hiên sa sầm, tất nhiên không phục: "Mẹ thật sự tin vào cái gọi là lão tổ tông sao?"
Phu nhân Chiêm không nói gì, chỉ lẳng lặng tiếp tục chườm nóng vết thương cho anh ta.
Chiêm Cẩn Hiên biết mẹ mình xưa nay luôn cẩn thận trong từng lời nói, phần lớn là không hỏi ra được kết quả gì.
Một lúc lâu, Chiêm Cẩn Hiên mới lại mở miệng: "Con phải xin nghỉ hai ngày."
Anh không thể đến trường trong bộ dạng chật vật thế này.
Phu nhân Chiêm gật đầu, trong lòng lại âm thầm quyết định đi một chuyến đến nhà họ Giang.
Bà ta phải hiểu rõ rốt cuộc trên người Giang Tích đã xảy ra chuyện gì, có thật sự là người mà lão tổ tông muốn tìm hay không. ...
Chiêm Cẩn Hiên xin nghỉ hai ngày, Giang Tích cũng ở trong bệnh viện tịnh dưỡng hai ngày.
Hai ngày sau, thư ký Đinh đến bệnh viện đúng giờ, đón Giang Tích về nhà họ Giang.
Lúc lên xe, Giang Tích nhìn nhiều lần cái hộp sắt mới lạ này, còn thầm ghi nhớ thao tác cầm vô-lăng của tài xế trong lòng.
Mà thư ký Đinh thì thật ra cũng đang quan sát cô.
Giang Tích vào bệnh viện một chuyến, trên mặt đừng nói đến bi thương và u sầu, thậm chí có thể dùng từ da trắng hồng hào, thần sắc sáng sủa để hình dung.
Khóe miệng thư ký Đinh không kìm được giật giật một cái.
Nói sao đây? Nhìn thấy dáng vẻ này của tiểu thư Giang, ngoài chấn động ra, còn có chút vi diệu, như là mắc nghẹn nơi cổ họng.
"Có vấn đề gì sao?" Giang Tích nhận ra ánh mắt của anh ấy, lên tiếng hỏi.
Thư ký Đinh: "Không có gì."
Đợi lát nữa đến nhà họ Giang, vị tiểu thư này e rằng sẽ không có nét mặt đẹp đẽ như thế này nữa.
Xe chạy bốn mươi phút thì đến biệt thự nhà họ Giang. Giang Tích ngồi trong xe, trước tiên quay đầu nhìn tòa kiến trúc này. ... Rất nhỏ.
Quả nhiên là có chút nghèo.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Giang đỗ mấy chiếc xe sang, thư ký Đinh liếc qua một lượt, lại thấy Giang Tích ngồi im không nhúc nhích, còn tưởng rằng cô sợ rồi.
"Tiểu thư Giang không xuống xe sao?" Thư ký Đinh hỏi.
Giang Tích: "Không có ai mở cửa xe cho tôi sao?"
Thư ký Đinh mấp máy môi rồi lại ngậm lại.
Thôi được, vẫn là cái bệnh công chúa kiêu căng ấy, không thay đổi!
Nhưng mặc kệ trong lòng anh ấy chán ghét Giang Tích đến đâu, thì người ta cũng mang danh nghĩa tiểu thư Giang.
Nghĩ đến đây, thư ký Đinh vẫn cam chịu vất vả bước xuống, mở cửa xe cho Giang Tích.
Giang Tích cúi mắt, liếc một cái váy.
Rất ngắn.
Ừm, vậy thì cũng chẳng cần người khác phải vén váy hộ nữa.
Giang Tích ngẩng đầu, cứ thế bước thẳng qua người thư ký Đinh đi trước.
Làm thư ký Đinh ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn lại chiếc xe dừng ngoài cổng lớn.
Không sai, đó là xe của lão gia Giang, bên cạnh sát là xe của chị gái tổng giám đốc Giang. Hai vị này tính cách cứng rắn, xưa nay không thích những trò nhỏ của Giang Tích. Mà Giang Tích cũng rất sợ họ nên lúc nào cũng tránh mặt.
Nhưng nhìn bước đi thong dong, thoải mái, không nhanh không chậm này của Giang Tích... Rốt cuộc là cô sợ hay không sợ đây?
Không biết còn tưởng rằng cô là khách quý đến thăm nhà họ Giang.
Lúc này trong nhà, đám người hầu trước tiên nhìn thấy Giang Tích, ai nấy đều rất kinh ngạc: "Tiểu thư đã về?"
Nói xong, bọn họ lại thấy không đúng, lập tức sửa lại: "Nhị tiểu thư đã về rồi à."
Trước đây nhà họ Giang chỉ có một thiên kim duy nhất là Giang Tích.