"Hôm qua tôi thấy rồi. Tôi còn thấy một chuyện khác nữa... Cung Quyết và Trình Liệt lớp A1 đánh nhau."
"Vãi chưởng!"
So với cô con gái ruột vốn tồn tại mờ nhạt của nhà họ Giang, rõ ràng mọi người hứng thú với tin tức về Cung Quyết hơn, đề tài lập tức bị chuyển hướng.
"Trước đây tôi cũng từng bắt gặp Cung Quyết đánh nhau. Các cậu có thấy cái đồng hồ anh ta đeo trên tay không?"
"Biết, đồng hồ Breguet đúng không? Hình như cái đó 4-500 vạn? Nhà tôi cũng giàu nhưng cha tôi tiếc chẳng dám cho tôi đeo thứ như thế đâu."
"Anh ta còn làm vỡ cả mặt đồng hồ."
"Vãi chưởng!"
Mấy đứa trẻ này, đang độ tuổi máu nóng, lại đều là con nhà giàu, bàn đến mấy chuyện này thì cảm thấy hứng thú nhất.
"Thế không phải Trình Liệt bị đánh sao?"
"Không... một thằng thì đột nhiên ngã sấp xuống, một thằng thì đâm vào cột điện."
"Hả?"
"Sau đó không lâu thì hiệu trưởng đích thân lái xe đến can ngăn."
"Khá, khá xui xẻo."
Không ai biết rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
10 giờ rưỡi sáng, Cung Quyết mới đến trường. Bên cạnh còn có thêm một vệ sĩ.
Khi giám thị gặp cậu ta ở hành lang thì hơi sững lại: "Bạn học Cung Quyết, sao hôm nay lại đến muộn thế?"
Tuy tính cách Cung Quyết rất tệ nhưng đối với việc học lại rất nghiêm túc. Cậu ta chưa bao giờ trốn học, cũng chẳng đi muộn.
Nghe giám thị hỏi, Cung Quyết mím môi lạnh lùng, không trả lời.
Xe của bọn họ giữa đường bị tông đuôi.
Chuyện này không có gì to tát, giao cho công ty bảo hiểm xử lý là được.
Tài xế đạp mạnh chân ga, khởi động lại, ai ngờ lại đâm thẳng vào cây ven đường. Túi khí bật ra.
Người thì không sao nhưng dọa tài xế với vệ sĩ trên xe một phen, sợ vị cậu chủ quý báu này gặp sơ suất gì.
"Có chút tai nạn nhỏ thôi." Vệ sĩ bên cạnh Cung Quyết trả lời câu hỏi của giám thị.
Sắc mặt giám thị thay đổi, vội vàng hỏi han: "Bạn học Cung Quyết không sao chứ?"
Cung Quyết: "Không, sao."
Không sao mới lạ.
Cung Quyết trước nay chưa từng có một khái niệm cụ thể về từ "xui xẻo".
Bởi vì từ khi sinh ra, cuộc đời cậu ta luôn thuận buồm xuôi gió.
Nhưng tất cả, từ chiều hôm qua bắt đầu thay đổi.
Khi cậu ta về nhà, một cái bình hoa đặt trên tủ cao đột nhiên rơi xuống đầu cậu ta; phu nhân Cung múc cho cậu ta bát cháo, cậu ta còn chưa kịp ăn thì bên trong đã rơi vào một con ruồi; đi vào phòng tắm, vặn vòi sen thì bình nóng lạnh hỏng, phun ra nước sôi bỏng...
Sự bất thường này kéo dài đến sáng nay, ngay cả người nhà họ Cung cũng nhận ra.
Ông Cung không nghĩ nhiều nhưng mẹ ông ấy – cũng là bà nội Cung Quyết – thì hơi mê tín. Bà lão sợ cháu trai gặp chuyện, liền bảo cậu ta nhất định phải mang theo vệ sĩ vào trường.
Lúc này giám thị cũng thấy lạ.
Ông ấy liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh Cung Quyết, thế nào cũng không nghĩ ra sao hôm nay lại thành ra trận thế này...
"Đứng lại!" Giám thị đang phân tâm, đột nhiên lại liếc thấy một bóng người.
Ồ, lại một đứa đi muộn!
Bóng người đó dừng bước, chậm rãi quay lại.
"Trình Liệt? Sao lại là em?" Giọng giám thị càng kinh ngạc hơn.
Bên kia Trình Liệt và Cung Quyết đối diện nhau, có thể nói là kẻ thù chạm mặt, vô cùng khó chịu.
"Sao em cũng đi muộn?" Giám thị hỏi.
Cũng.
Ánh mắt Trình Liệt khẽ động, nhanh chóng chú ý đến từ này.
Anh liếc Cung Quyết. Nó cũng đi muộn?
"Tại sao em đi muộn?" Giám thị hỏi.
Không lẽ nào! Trình Liệt là học sinh ưu tú thế này mà cũng đi muộn?
Trình Liệt mím môi, khẽ nói: "Chỗ em ở có người gây chuyện, đánh nhau làm tắc đường."
Giám thị: "..."
Cái cớ này, chẳng phải quá hoang đường sao?
Nhưng chuyện này thật sự không phải cái cớ.
Trình Liệt nói: "Thầy có thể tra được hồ sơ báo cảnh sát."
Vốn dĩ anh không định để ý. Nhưng cả hai phe đánh nhau đều tưởng anh là người phe đối diện, một gậy đánh xuống, suýt nữa đập thẳng vào đầu anh. Lúc đó mặt Trình Liệt lạnh đi, lập tức gọi 110. Lằng nhằng như thế, tất nhiên cũng trễ giờ.
"Thôi được rồi, vậy mau vào lớp đi." Giám thị cũng không tiện nói thêm, ông ấy quay người, mỉm cười với Cung Quyết: "Bạn học Cung Quyết cũng nhanh vào lớp nhé."
Đợi tiễn cả hai đi, giám thị mới không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Hôm nay đúng là chuyện quái lạ.
Trình Liệt cũng thấy lạ.
Vốn dĩ anh không phải người may mắn nhưng khi vận xui giáng xuống kỳ quặc đến mức lạ lùng, ai cũng sẽ thấy khác thường.
Trông như Cung Quyết cũng gặp phải?
Vậy rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Trình Liệt chợt nhớ đến cô gái hôm qua giẫm lên chân anh.
Nhưng nghĩ lại thấy hơi hoang đường, chuyện này thì liên quan gì đến đối phương chứ...
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
Xe của nhà họ Giang quả nhiên sớm đã đến đón người.
Bởi đến quá sớm, vẫn chưa đến giờ tan học, Giang Tích đảo mắt một vòng, lại không thấy quầy bán mực nướng kia. Thành ra lúc lên xe, Giang Tích vẫn còn không vui.
Mất mực rồi!
Không vui!
Khi Giang Tích và Giang Mạt được đưa đi làm tạo hình, phu nhân Giang đã thay xong lễ phục. Năm nay phu nhân Giang đã bốn mươi mốt tuổi nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu vết năm tháng. Bà mặc một chiếc váy dạ hội đuôi cá màu đen, trên cổ đeo ngọc trai Nam Dương óng ánh, làm bà nổi bật rạng rỡ chói lọi.
Giang Mạt cũng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy phu nhân Giang trong dáng vẻ như vậy, liền cảm thấy "mẹ" mình có chút khó mà gần gũi.
"Nhanh nào, thay bộ quần áo mẹ đích thân chọn cho các con thử xem." Phu nhân Giang nhiệt tình nói.
Giang Tích thì không có ý kiến gì.
Không đi học thì thế nào cũng được.
Cô lười biếng ngáp một cái, mặc cho người hầu giúp cô mặc váy.
Động tác của Giang Mạt thì chậm hơn một chút.