Chương 39

Vu Nữ Xuyên Thành Con Nuôi Hào Môn

Cố Tranh 07-11-2025 08:02:56

Dù sao tâm tư của Giang Tích vốn dĩ cũng đã nhiều rồi... Trong phòng, Trình Liệt: "..." Giang Tích: "Nhanh thay xong, tôi còn phải đi ngủ." Trình Liệt xách quần áo định đi vào phòng tắm. Giang Tích: "Không được, thay ngay ở đây." Giang Tích nhấn mạnh: "Phải ở nơi tôi nhìn thấy được." Trình Liệt: "..." Đây là... lưu manh nhỏ sao? Giang Tích không kìm được ngáp một cái: "Nhanh, nhanh." Trình Liệt đành phải trước mặt cô, cởi áo sơ mi. Thiếu nữ lười biếng ngáp dài, quả nhiên cũng không mấy để tâm, ánh mắt chỉ hời hợt lướt qua người anh. Trình Liệt mím môi, vẫn là sải bước chạy thẳng vào phòng tắm, rồi thay quần dài xong. Đến khi anh bước ra, lại vừa khéo đối diện với ánh mắt không vui của thiếu nữ. "Thật không nghe lời." Giang Tích nói. "Vì sao tiểu thư Giang nhất định phải giữ tôi trong tầm mắt mình?" Trình Liệt cảm thấy rất kỳ quái. Đương nhiên Giang Tích biết ở thế giới này, không thể tùy tiện nói "tôi biết pháp thuật". Hiện giờ cô còn chưa nỡ rời khỏi thế giới này, cho nên phải tuân thủ quy tắc nơi đây... Nếu không thể nói với anh rằng bùa xui xẻo trên người cậu là do tôi hạ thì còn có thể nói gì? Cô vu nữ nhỏ không giỏi ăn nói, lặng lẽ đối diện ánh mắt anh, từ kẽ răng thốt lên hai chữ: "... Cậu đoán?" Tôi... đoán? Chẳng lẽ... là vì thích? Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu Trình Liệt. Dưới lầu. Đồ Duy trở về. Giang Bác đang uống trà, suýt nữa nhảy dựng cả người lên. Chỉ thấy người đàn ông cao lớn ấy, một tay xách hai con gà, cổ gà bị vặn gãy, máu tí tách rơi xuống nền gạch trắng. Không biết còn tưởng là hiện trường án mạng. "Ngài đây là..." Nhu Triệu vỗ vai Giang Bác một cái, mỉm cười, trên mặt tà khí không giảm: "Tổng giám đốc Giang đừng gấp, hắn muốn nấu canh gà cho Giang Tích, để trấn an tinh thần." Nấu... canh gà? Giang Bác cảm thấy mình suýt nữa không thể suy nghĩ nổi. Hắn khoác lên mình màn đêm, đi xa như vậy. Chỉ để mang về hai con gà, nấu canh cho Giang Tích trấn an? Cha ruột cũng chưa chắc làm được đến mức này đó? Giang Bác quyết định tạm thời không truy cứu, cất lời: "Tôi bảo người gọi đầu bếp ra." Nhu Triệu: "Không cần, Đồ Duy là một đầu bếp rất giỏi." Giang Bác: ? Cho nên còn phải... tự tay làm? Ông quay đầu nhìn Nhu Triệu, phát hiện ngài Diệp này hình như còn có chút tiếc nuối vì không thể tham gia??? Nhu Triệu thật sự có chút tiếc nuối. Nhưng không còn cách nào, món ăn hắn ta làm ra đều quá mức đen tối. Đại khái là đen tối đến mức khiến Đại Vu không nhịn được mà một lần nữa đày hắn ta xuống vực sâu. Nhu Triệu cũng chỉ có thể thu lại ý tưởng. Giang Bác do dự một lát, quyết định đứng dậy đi xem Đồ Duy đang hầm canh thế nào. Để đề phòng vị này không quen thuộc với trang thiết bị trong bếp, ông còn gọi theo một người hầu. Khi đi tới nơi, Đồ Duy đang vặt lông. Người đàn ông đứng đó mặt không biểu cảm, động tác dứt khoát. Động tác làm thịt gà, vặt lông của hắn, nhìn qua giống như đang hoàn thành một loại nghi lễ giết chóc nào đó. Giang Bác nhìn chưa tới vài giây đã thấy da đầu tê rần. "Sáng mai tôi còn có một cuộc họp, e là không thể bồi tiếp hai vị." Giang Bác nới lỏng dây áo choàng tắm, mới cảm thấy dễ thở hơn một chút. "Được." Nhu Triệu không quay đầu lại mà đáp. Giang Bác xoay người bước ra ngoài, không nhìn Đồ Duy thêm cái nào. Ánh đèn ban đêm luôn khiến người ta thấy u ám. Khi bóng dáng những người đàn ông kia gần như chìm vào trong bóng tối... thậm chí ông lại cảm giác được một áp lực vô cùng mạnh mẽ. Giang Bác lên lầu, tiện miệng hỏi người hầu: "Nhị tiểu thư đâu?" Ánh mắt người hầu chớp chớp, lắp bắp nói: "Ngủ... ngủ rồi." Giang Bác cũng không hỏi thêm. Đồ Duy hầm xong canh gà, liền cùng Nhu Triệu mang lên lầu. Hắn gõ cửa. Cửa mở, Giang Tích thò đầu ra: "Để đó đi." Đồ Duy: "Ở đây không bắt được Quỷ Xa để hầm canh, chỉ có thể bắt hai con trông gần giống thôi. Nhưng ta đã đặc biệt chọn, chúng sinh ra đúng lúc tia sáng đầu tiên buổi sớm chiếu xuống. Dương khí dồi dào, rất thích hợp để trấn an." Giang Tích cũng cảm thấy rất thích hợp. Vì thế cô đưa tay nhận lấy. Đồ Duy thắc mắc: "Sao không cho ta vào?" Giang Tích: "Đêm nay ngươi và Nhu Triệu đều không cần tới." Không bao lâu, Đồ Duy xoay người xuống lầu, không vui nói với Nhu Triệu: "Tối nay chúng ta không được ngủ cùng Đại Vu rồi." Nhu Triệu: "Tại sao?" Đồ Duy: "Hôm nay cái tên gia sư gì đó, trên người có nguyền rủa của Đại Vu, Đại Vu phải trông chừng hắn, không để hắn chết." Nhu Triệu nói: "Thật đáng tiếc, không đập nát đầu." Nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo ý Giang Tích. Hai người bọn họ tản ra, đi về phòng khách của mình. Đồ Duy: "Cũng tốt, tối nay không phải ngửi mùi thối rữa trên người ngươi nữa." Nhu Triệu: "Ta cũng không phải nhìn cái đôi cánh xương trụi lủi, xấu xí đến khó coi của ngươi nữa." Dù sao thì chẳng ai được lợi lộc gì. Phía bên kia, Giang Tích lập tức đem canh gà cho Trình Liệt. Trình Liệt: "... Cho tôi?" Giang Tích gật đầu, chui trở lại trong chăn: "Ừ. Cậu mau uống đi. Uống xong nhớ lấy sách Toán ra." Trình Liệt: ? Giang Tích vùi vào trong chăn, chỉ còn lại gương mặt xinh đẹp lộ ra bên ngoài, cô nói: "Một lát nữa tiếp tục giảng cho tôi nghe." Trình Liệt: "..." Tiếp tục thôi miên chứ gì?